Chương 23: (Vô Đề)

Quỳnh Nương bị hắn làm cho tức đến không nói nên lời. Cái gì gọi là sinh một đứa đủ không? Gà mái ấp trứng sao?

Nàng biết cứng rắn với vị Vương gia này thì sẽ không có trái cây ngon để ăn. Vị chủ nhân này ngang tàng đã quen, vậy nên nàng cố mềm giọng nói: "Vương gia đúng là săn sóc khẳng khái… Thị vệ đang nhìn từ dưới lầu các đấy, ngài muốn làm gì?"

Vốn dĩ Lang Vương cũng đột nhiên muốn trêu chọc tiểu nương này, nhưng càng nói thì càng để tâm.

Hơn nữa, ban đầu vào kinh cũng là do muốn cưới nàng, nhưng lại bị biến cố hai nhà Thôi Liễu quấy nhiễu. Tuy bây giờ tiểu nương này rơi từ cạnh cửa xuống bụi bậm, nhưng làm trắc phi cũng không cần gia thế làm nền, hắn chọc ghẹo vui vẻ là được.

Có điều tiểu nương này không được nuôi dưỡng tốt ở Liễu gia, miệng lưỡi sắc bén, bây giờ tật xấu đầy mình, sau khi đưa vào nhà, hắn phải dạy dỗ thật tốt…

Nghĩ nếu nàng không ngoan thì nên thi triển thủ đoạn "lôi đình" nào, trái tim lạnh giá của Sở Tà bỗng hơi nóng lên.

Cúi đầu nhìn nàng má đào mặt thơm, mang theo vị kẹo mạch nha, vô cùng mê người.

Tâm tư rung động, hai cánh tay thô tráng hơi dùng sức bọc tiểu nương mềm mại vào lòng, dùng thân hình cao lớn chặn tầm mắt dưới lầu cao có thể hướng về đây.

"Vừa nãy tham ăn ăn cái gì thơm như vậy, cho bổn vương nếm thử chút…"

Nói rồi cúi đầu xuống, ngậm lấy đôi môi mềm mại như bánh mà hắn đã ham muốn thật lâu.

Tuy kiếp trước Quỳnh Nương đã gả đi nhưng chuyện bí mật nơi khuê phòng với phu quân luôn theo khuôn phép cũ. Chuyện dán môi này hai người đều không làm đúng cách, thử vài lần không có ý nghĩa bèn ngừng lại, sau này trong khuê phòng thiếu chút lăn lộn trước kia.

Nào ngờ đời này lại bị Vương gia truỵ lạc quăng tám sào cũng không tới chỉ giáo ở nơi này.

Bị đầu lưỡi xảo quyệt xông thẳng tiến vào, nàng xấu hổ buồn bực muốn cắn, nhưng còn chưa chạm răng đến đã bị hắn nắm lấy cằm.

Qua một lúc lâu, Lang Vương nếm đủ vị kẹo mạch nha rồi mới hài lòng ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Quả nhiên là ngon…"

Quỳnh Nương ngậm chặt môi, vẫn không thể tin được nàng bị vô lễ khinh bạc giữa ban ngày ban mặt. Nhưng Lang Vương lại cho rằng nàng đang thẹn thùng, hắn ngẩng đầu lên, nắm tay nàng, thầm nghĩ nếu muốn cất nhắc nàng thì cho nàng đủ thể diện nên có, hắn mở miệng nói: "Nàng đã cập kê, qua mấy ngày nữa bổn vương tìm phụ mẫu nàng đưa sính lễ được không?"

Ban đầu Quỳnh Nương chỉ nghĩ Lang Vương lấy nàng tìm niềm vui, không ngờ hắn lại đi sắp xếp sính lễ, nàng trừng mắt.

Nàng nhớ tới kiếp trước, sau Tết Khất Xảo hắn phái người đến Liễu phủ cầu thân. Như vậy xem ra đúng là nàng đã vào mắt Giang Đông Vương. Chẳng qua trước kia nàng là đích nữ nhà cao cửa rộng, được mời làm chính Vương phi, nhưng bây giờ lấy danh phận trắc phi để lừa một trù nương nho nhỏ là quá đủ rồi.

Nàng nghiến răng mở miệng nói: "Vương gia còn tức chuyện ta đắc tội ngài ở khu vực săn bắn à? Lúc đó ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện, bây giờ Vương gia cũng coi như là đã giải được cơn tức, đừng chấp nhặt với ta được không?"

Sở Tà banh cằm, đầu cũng không cúi, rũ mắt nhìn nàng: "Không chấp nhặt với nàng mới cất nhắc nàng như vậy."

Quỳnh Nương cảm thấy, sống lại làm người, có khi đời này còn chết thống khổ hơn so với đời trước, bị Vương gia vô lại không biết xấu hổ sống sờ sờ làm cho tức chết, oan quá còn gì nữa?

Nhưng tuyệt đối không thể để hắn phái người đưa sính lễ cho Thôi gia. Gia đình bình dân làm gì dám ném sính lễ của Giang Đông Vương ra ngoài cửa?

Linh quang chợt loé, nàng nói: "Vương gia đừng giễu cợt nô gia, trước khi vào phủ nương đã nói là nhìn trúng một nhà, bây giờ đã đem sính lễ đến rồi. Tuy Vương gia vui đùa nhưng phần lớn người trong biệt quán là giúp việc từ trấn trên, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là tổn hại danh dự của Vương gia, chịu ác danh khinh nam bá nữ, đoạt thê của dân thường sao?"

Lang Vương nghe xong lời nàng nói bỗng nheo mắt lại, nhìn đôi môi nàng đỏ bừng, chóp mũi cao thẳng mang khí lạnh, kéo dài giọng nói: "Khéo như vậy? Ta và nàng vừa mới có chuyện thì trong nhà liền tìm lang quân cho nàng?"

Môi Quỳnh Nương tê dại, lòng bàn tay ngứa ngáy, không biết bản thân có kiềm chế nổi để không quăng ra một cái tát hay không. Nàng và Vương gia thì có "chuyện" gì cơ chứ. Nàng mượn cơ hội duỗi tay đẩy vòm ngực dày rộng của hắn ra: "Vương gia, canh giờ không còn sớm, nếu trì hoãn nữa chỉ sợ sẽ muộn giờ hỏi thăm lão ngự trù."

Nhưng không biết có phải hôm nay Lang Vương uống rượu trong cung không, tâm trạng đột nhiên trở nên không tốt, giống một khối đá lớn lù lù bất động không đẩy được, hai mắt âm u trừng nàng, không biết đang ấp ủ giông tố gì.

Đúng lúc này thị vệ Thường Tiến bước đến giải vây cho Quỳnh Nương, thấp giọng nói: "Thánh thượng phái người tới thúc giục, nói là triệu Vương gia vào cung nói chuyện."

Lang Vương đứng im một lát, sau đó mới thẳng lưng sải bước xuống khỏi gác mái.

Quỳnh Nương có thể hô hấp thoải mái, thầm nghĩ đúng là nguy hiểm.

Có điều Lang Vương đi rất nhanh, nàng không đuổi kịp, không bằng chờ ở cửa cung với phu xe, nhân lúc không có ai móc khăn ra sức lau miệng.

Đứng một lúc cạnh xe ngựa bỗng nghe thấy có người gọi nàng. Giương mắt nhìn, hoá ra là Ung Dương công chúa mang theo cung nữ ma ma đứng ở cửa cung vẫy tay với nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!