Cảnh tiếp theo là ở thư phòng, hắn nổi điên dùng kiếm chém bàn thành từng mảnh, một phong thư lẳng lặng nằm trong đống gỗ vụn dưới đất.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cẩu Thái Hậu, ta sẽ lấy mạng chó của ngươi báo thù cho phụ mẫu."
Lang Vương biết hắn trúng kế Nhị hoàng tử, tin lời Thái Hậu nói lúc tức giận là thật, nhưng chỉ có thể yên lặng nhìn mình lao ra khỏi thư phòng, triệu tập tâm phúc mưu toan phản loạn.
Sau đó, hắn dẫn đại quân Giang Đông bao vây kinh thành.
- -----
Một mình Gia Khang Đế đi ra cửa thành, mời hắn đến nói chuyện.
Gia Khang Đế rơi lệ nói cho hắn rằng hắn không phải con cháu Sở gia mà là cốt nhục của ông, nói rồi lấy ra một chồng thư qua lại với mẫu thân của hắn để chứng minh.
Lang Vương giận dữ, cho rằng Gia Khang Đế đang lừa gạt mình, còn vũ nhục phụ thân mẫu thân.
Gia Khang Đế đau đớn, đột nhiên xé mở long bào, lộ ra ngực trần, nắm lấy tay cầm kiếm của Lang Vương: "Vong Sơn, trong cung vi phụ đối xử với con thế nào, thật sự một chút con cũng không cảm nhận được sao? Nếu đã vậy, con động thủ đi.
Vốn là ta thiếu nợ mẫu tử các con, nay sẽ trả lại sạch sẽ!"
Nhìn vẻ mặt đau đớn như muốn chết của Gia Khang Đế, nhìn thư của mẫu thân và Gia Khang Đế trong tay, nhớ lại sủng ái của Gia Khang Đế với mình mấy năm nay, hắn chậm rãi ý thức được tất cả đều là sự thật.
Nghĩ đến phụ vương mẫu thân ân ái như vậy, nghĩ đến phụ vương yêu thương mẫu thân và mình như vậy, Lang Vương chỉ cảm thấy cái gọi là ân ái chính là trò cười, thế gian tất cả đều là hư ảo.
Dù phản loạn thành công thì thế nào? Chẳng lẽ tâm niệm của hắn là phải làm hoàng đế sao? Chính tay đâm phụ thân thân sinh của mình cũng chẳng vui vẻ gì…… Trong phút chốc, Sở Tà cảm thấy cơ thể này rã rời, hoàn toàn không còn ham muốn.
Cái loại cảm giác chán nản thất bại đó, đời này kết nghĩa phu thê với Quỳnh Nương hắn chưa từng cảm giác được.
- -----
Gia Khang Đế khuyên hắn vào thành với ông, hơn nữa bảo đảm sẽ bỏ qua cho phản quân Giang Đông, cũng sẽ thu xếp tương lai của hắn thoả đáng.
Có lẽ vì án làm rối kỉ cương và lũ lụt Giang Đông nên Gia Khang Đế cảm thấy hắn đúng là bất tài, không bằng làm một Vương gia nhàn tản.
Từ nay về sau, hắn vào Hoàng Tự, trở thành Vương gia nghèo túng, bị giam cầm bị thất bại trong mắt người đời.
Tiếp theo, hắn nhìn thấy thị thiếp ngày xưa của mình, Thôi Bình Nhi thông dâm với Thượng Vân Thiên.
Hắn thầm cười lạnh ánh mắt nhìn người của tiểu nương tử kia thật sự quá kém, chọn tới chọn lui lại tìm được một thư sinh dơ bẩn như vậy, còn xem tiện nhân Thôi Bình Nhi như tỷ muội.
Nhưng mà, giờ khắc này, hắn có thân thế giống nàng nhất, cũng là người hiểu cảm giác của nàng nhất.
Chỉ là hắn không bằng nàng, nàng cẩn trọng làm tốt thiên kim Liễu gia trong mắt người đời.
Còn hắn thì sao, không làm tốt bổn phận của thế tử Sở gia Giang Đông, thật có lỗi với phụ vương đối xử với hắn như con ruột.
Sau đó, lúc tham dự cung yến, hắn luôn cố ý vô tình mà chọn những lúc nàng đi.
Có lẽ là ánh mắt nhìn nàng càng ngày càng làm càn nên bị nàng liên tục né tránh.
Rốt cuộc một lần cung yến, Sở Tà cảm nhận được chủ nhân cơ thể này không thể kiềm chế rung động nơi đáy lòng nữa, trong một góc tối dưới hành lang dài, kìm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nữ nhân kia, nhìn chằm chằm gương mặt trắng nõn kiều mị của nàng, ngón tay dài càng không chút khách khí mà nhéo cằm nàng: "Liễu gia Quỳnh Nương? Nghe nói là ngươi xin phụ thân từ chối ta.
Một ngày nào đó, bổn vương sẽ khiến ngươi biết vậy chẳng làm!" ------
Đúng vậy, chỉ cần nàng biết trượng phu của nàng thông dâm với Thôi Bình Nhi, theo tính cách của nàng, nhất định sẽ hối hận.
Khi đó nàng sẽ thế nào? Liệu có hoà li với Thượng Vân Thiên hay không?
Lúc đó, hắn có chút hân hoan, chờ đợi ngày gièm pha của Thượng phủ sớm bùng nổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!