Chương 214: (Vô Đề)

Ngoài các quan lại ra còn có trong ngoài ba tầng dân đến đón chào, hô to danh hào Lang Vương hết đợt này đến đợt khác.

Nếu đổi là thần tử khác, lúc này đã kinh hồn bạt vía sợ công cao chấn chủ rồi.

Lúc này Gia Khang Đế vui mừng từ trong ra ngoài như là chính ông đánh thắng trận vậy, mấy ngày nay trên triều vạn tuế gia liên tục nói về đại thắng Quỷ Môn Hiệp, lúc khen Lang Vương anh dũng, chỉ hận không thể chiêu cáo thế nhân, đó là nhi tử thân sinh của ông!

- -----

Nhưng cảm giác có cái hay lại không thể tận tình khoe ra cũng thực sự bị đè nén chết người.

Hôm nay quân Sở gia về kinh, hoàng đế gấp không chờ nổi mang theo văn võ bá quan đến cửa thành đón.

Tiếp theo là nghi thức tẩy trần dông dài, Lang Vương được nghênh vào cửa cung đã là qua trưa rồi.

Các tướng quân giành thắng lợi đều cảm thấy vinh quang vì được bệ hạ tiếp kiến, vào Kim Loan Điện được ban ngự rượu.

Chỉ có Lang Vương nhìn bàn tiệc rượu, mặt đen sì —— nếu uống rượu, khi nào mới có thể về phủ?

Tuy thánh thượng giảng giải về nỗi khổ tương tư gì đó cho cháu ruột của mình, nhưng đến lượt nhi tử ruột lại chỉ lo hoá giải nỗi nhớ nhi tử của mình, hoàn toàn không màng đến nỗi nhớ tức phụ của nhi tử.

Không dễ gì ăn tiệc xong, Gia Khang Đế chưa đã thèm, lại gọi Sở Tà vào ngự thư phòng.

Sở Tà nhìn trời, nghĩ lát nữa nhất định phải nói ngắn gọn rồi phi ngựa về phủ.

- -----

Đại nội tổng quản Văn Thái An dẫn đường cho Lang Vương, vấn an xong liền dẫn hắn đến ngự thư phòng.

Bởi vì xem mặt đoán ý hầu hạ người đã quen, Văn Thái An nhìn ra vẻ không kiên nhẫn trên mặt Lang Vương, bèn cười nói: "Vương gia đúng là Phi tướng quân(1) của triều ra, một lần hành động giành lại đất mất.

Từ khi nhận được tin tức đại thắng của Vương gia, vạn tuế gia vô cùng vui mừng, cả ngày đều vui tươi hớn hở.

Lâu rồi ta chưa từng thấy vạn tuế vui vẻ như vậy, mong lát nữa Vương gia kiên nhẫn bồi Hoàng Thượng, mấy ngày nay vì lo lắng cho Vương gia nên Hoàng Thượng không ngủ ngon…"

(1) Một võ tướng dưới thời nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, nổi tiếng với biệt tài cưỡi ngựa bắn cung.

Lang Vương không nói gì thêm, nhưng lông mày nhíu chặt lại giãn ra một chút.

Văn Thái An thầm nghĩ, vị tổ tông này cũng là cái người ăn mềm không ăn cứng.

Sau này phải dặn dò vạn tuế bán thảm(2) trước mặt nhi tử, lúc đó mới có thể làm nhi tử vui!

(2) Lợi dụng tình huống bi thảm của mình để nhận được sự đồng tình của người khác.

Vào thư phòng, Gia Khang Đế cười đứng lên, bảo Lang Vương bước đến, cẩn thận đánh giá một lượt, nói: "Lâu rồi Đại Nguyên ta không thắng trận như vậy.

Phải tổ chức tiệc ăn mừng chiến thắng, chấn lên uy danh của Đại Nguyên ta, cũng là tiệc ăn mừng chiến thắng phong thưởng cho con."

Lang Vương trầm giọng nói: "Thánh thượng, chuyện ăn mừng chiến thắng không vội, trước mắt có chuyện cần xử lí."

Gia Khang Đế nói: "Ồ, Vong Sơn muốn nói chuyện gì?"

Lang Vương nói: "Là chuyện tướng quân Trần Thạch Sinh bị đổ oan mưu hại năm đó."

Gia Khang Đế trầm ngâm: "Lúc trẻ trẫm có gặp tướng quân Trần Thạch Sinh mấy lần, không hề khoe khoang khoác lác, lời nói giản dị, thượng tấu xin giành lại Thường Châu, cũng nhắm trúng chỗ trọng yếu, đúng là một chủ soái tài cao hiếm có.

Đáng tiếc năm đó thất bại thảm hại, suýt chút nữa đã làm mất vận mệnh quốc gia Đại Nguyên, vì vậy tiên đế mới tức giận, gọt bỏ tước vị của Trần gia.

Trước khi con vào kinh, trẫm đã ban chỉ khôi phục tước vị cho Trần gia rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!