Thượng phủ có thể từ cảnh sa sút năm đó đến sự giàu có đông đúc của hôm nay không hoàn toàn dựa vào bổng lộc của Thượng Vân Thiên, công lao kinh doanh tính toán của Liễu Tương Quỳnh không thể không có. Nhiều năm kinh doanh lo liệu vài cửa hàng đã mài giũa quý nữ chốn khuê phòng không biết khổ trở nên có tài ăn nói. Như hôm nay bỗng nói năng khắc nghiệt như vậy, Thượng Vân Thiên vừa nhấc quần lên làm sao chống đỡ được?
Dù thành hôn đã mười năm nhưng hắn vẫn yêu Liễu Tương Quỳnh, không nói đến chuyện Quỳnh Nương khéo léo, giỏi kinh doanh xã giao, nàng còn cực kỳ có ích với đường quan của hắn. Chỉ riêng dung mạo, Thôi Bình Nhi làm sao có thể sánh với vẻ đẹp tinh tế như hòn ngọc quý trời sinh khiến người ta không rời mắt được của Liễu Tương Quỳnh chứ.
Năm đó lúc biết thân thế của Quỳnh Nương, hắn vô cùng vui mừng, thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải vì ẩn tình này thì với dung mạo của Quỳnh Nương, dù có lưu lạc phố phường cũng có khối người giàu tranh nhau kết thông gia, nào đến lượt hắn?
Thôi Bình Nhi bày tỏ tấm lòng nhiều lần, hắn cũng từ chối nhiều lần. Chỉ là Quỳnh Nương luôn coi trọng lễ tiết khuê tú, không nghe nổi những lời nói thô tục trên giường, lâu dần phu thê cũng thiếu đi hứng thú.
Một lần Quỳnh Nương về nhà thăm phụ mẫu, hắn say rượu mất chừng mực, không chịu được sự chủ động của Thôi Bình Nhi, ỡm ờ từ đầu đến cuối, càng ăn càng biết vị, không dằn lòng được nữa.
Dù sao tiểu nương Thôi thị cũng đi ra từ phủ Lang vương hoang dâm, trên giường phóng đãng rên rỉ khiến hắn thực sự nếm được mùi vị nam nữ. Sau mấy lần vụng trộm, sự áy náy nồng đậm trong tim hắn dần nhạt đi rất nhiều.
Vì sao nam nhân theo đuổi đường làm quan? Chẳng phải là để đổi lấy một đời hưởng thụ thanh sắc sao? Đồng liêu của mình đều tam thê tứ thiếp, so ra thì nửa đời đầu của Thượng Vân Thiên hắn rất uổng phí.
Nhưng hắn nhận định rằng Liễu Tương Quỳnh mới đủ tư cách làm thê tử của mình, với Thôi Bình Nhi chỉ là nhân duyên mong manh ngắn ngủi vụng trộm, không thể để thê tử biết.
Không biết hôm nay thế nào mà thư đồng thủ vệ gác cửa cho hắn bỗng nhiên biến mất, để Quỳnh Nương về nhà nhìn thấy cảnh chật vật của mình.
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi liếc mắt nhìn Thôi Bình Nhi vẫn còn đang khóc nỉ non, biết đâu là ả ta động tay làm ra chuyện gì cũng nên.
Chẳng qua... cục diện bị phá vỡ thế này cũng tốt, như Bình Nhi nói, dù sao ả ta cũng là thiên kim chân chính của Liễu phủ, không thể đối xử tệ bạc với ả ta. Hơn nữa Bình Nhi không thể sinh dưỡng, lại yêu thương hai nhi nữ của mình, tương lai vào Thượng phủ rồi cũng không thể sinh con nối dõi làm hại địa vị đích tử đích nữ của Quỳnh Nương, hắn càng không thể sủng thiếp diệt thê, tất nhiên phải rải đều mưa móc, chẳng phải là vẹn cả đôi bên sao?
Loại tư thông này tất nhiên là mất thể diện, hắn vốn cho rằng dựa vào cảm giác mắc nợ bấy lâu nay của Quỳnh Nương với Bình Nhi thì chuyện lập thiếp này cũng suôn sẻ, có điều không biết nhạc phụ nhạc mẫu có tán thành không, có cảm thấy chuyện lập thiếp sẽ làm vị tiểu thư chân chính của Liễu phủ thiệt thòi không?
Nhưng thê tử trước nay luôn cao quý lại động thủ đánh người như phu nhân chợ búa, còn mở miệng cay nghiệt trào phúng mình, hắn tuyệt đối không lường trước được.
Thấy hàn khí trong mắt hạnh của Quỳnh Nương, hắn cứng họng, tay đỡ Thôi Bình Nhi chậm rãi buông ra.
Lạnh lùng châm biếm trượng phu xong, nàng quay đầu nhìn Thôi Bình Nhi đang khóc nỉ non: "Còn ngươi, không cần giả bộ khổ chủ trước mặt ta nữa! Ta cũng ước rằng mình không biết, nhưng gần đây vô tình nghe thấy phụ thân mẫu thân nói chuyện với nhau mới hiểu rõ chuyện bế nhầm năm đó. Ngươi tự về hỏi phụ thân và mẫu thân xem vì sao năm đó lại bế nhầm! Vốn dĩ họ muốn tránh hoạ nên lén lút đổi lấy nhi tử của nhà khác để qua mắt kẻ thù, giữ lại cốt nhục cho đời sau.
Nhưng ai biết sau khi tránh được hoạ, lúc đổi về, hai nhũ mẫu Liễu gia lại nhầm, tuy đã đổi hai bé trai lại cho nhau nhưng lại nhầm ta với ngươi! Sau khi đổi nhầm thì nhũ mẫu phát hiện, sợ chủ tử trách phạt nên đành che giấu, lúc gần chết mới nói ra sự thật. Nguyên do oan nghiệt trong này do ta và Thôi gia làm ra sao?"
Lời này nàng nói không hề giả dối, để mà nói về chuyện này thì Thôi gia mới là khổ chủ thực sự.
Dù thân thế của Thôi Bình Nhi có long đong thì cũng không phải do Thôi gia ham phú quý mà bán nữ nhi làm tiểu thiếp cho người ta.
Sau này Liễu Tương Quỳnh sai người đi tìm hiểu sự thật, rõ ràng là năm đó Thôi Bình Nhi còn nhỏ, kiến thức hạn hẹp, ghét bỏ chàng trai con nhà giàu mà phu phụ Thôi thị chọn cho không đủ hiển đạt phú quý, ỷ vào sự mỹ mạo trẻ trung của mình mà quay lưng bỏ nhà đi theo nam nhân, chủ động dựa vào Lang vương, làm thiếp hầu hạ hắn. Có điều sau này vào được Lang vương phủ rồi mới lãnh giáo được bản tính tàn bạo của Lang vương Sở Tà, kêu khổ không ngớt.
Lời Liễu Tương Quỳnh nói, thật ra Thôi Bình Nhi đã biết từ lâu. Nhưng thế thì đã sao? Nếu năm đó không bế nhầm thì sao tiện nhân Liễu Tương Quỳnh có thể hưởng thụ sự giàu có xa hoa vô biên của Liễu gia, có mỹ danh khuê tú của kinh thành chứ? Nàng ta mắc nợ Bình Nhi nàng, vĩnh viễn không trả đủ nợ.
Cuối cùng trận bắt gian náo nhiệt này cũng đến tai đương gia Liễu gia Liễu Mộng Đường.
Chuyện xấu của phủ, đường đường là Hàn Lâm đại học sĩ cũng không thể ra mặt, huống hồ con rể Thượng Vân Thiên đã làm chủ Lại bộ, là phụ tá đắc lực của hoàng đế, ông cũng muốn cho rể hiền vài phần mặt mũi.
Vì vậy Liễu đại nhân đóng cửa phòng, sau khi bàn bạc với phu nhân Nghiêu thị một lúc, người làm mẫu thân là Nghiêu thị đến nói chuyện với Liễu Tương Quỳnh.
Từ khi phát hiện nữ nhi bị bế nhầm, Nghiêu thị chưa từng nở một nụ cười từ mẫu nào với Liễu Tương Quỳnh, ngược lại lần này ra vẻ hiền lành hiếm thấy, cười kéo tay nàng, dẫn nàng đến trước cửa sổ chạm hoa phía tây, vừa đưa cho nàng tách trà nóng vừa nói: "Bình Nhi lớn lên trong phố phường, thiếu quy củ, chuyện lớn thế này sao con chưa bàn bạc với ta và phụ thân con mà đã tự ý chủ trương rồi?
Nếu nói thẳng ra từ lâu thì người làm tỷ tỷ như con sao không săn sóc bao dung muội muội được chứ?"
Lời mở đầu này khiến tim Liễu Tương Quỳnh trùng xuống.
Quả nhiên, Nghiêu thị nói tiếp: "Chỉ là... để muội muội Bình Nhi của con làm thiếp, ta và phụ thân con rất áy náy, vốn dĩ chúng ta đã tìm hiểu vài vị tuấn tài cho nó, cưới về sẽ làm chính phu nhân. Nhưng muội muội con cứ không nhận lời, dù bọn nó đã... như vậy rồi. Con cũng đừng oán hận nó, bây giờ đứa trẻ Vân Thiên đang đứng hàng công khanh, làm sao có thể để phủ trạch trống trải mãi được? Nó đã vào phủ trạch của con rồi, ta và phụ thân con cũng yên tâm hơn một chút.
Dù sao con cũng bù đắp những thiếu hụt của nó, nó sẽ giúp những chỗ chưa tới của con. Nga Hoàng Nữ Anh cùng hầu hạ một phu quân cũng xem như là giai thoại... Dù sau khi vào nhà nó là bình thê giống con, nhưng nó không sinh con được, sẽ không làm con uất ức đúng không?"
Tiếp theo Nghiêu thị nói gì, Liễu Tương Quỳnh hoàn toàn không nghe lọt tai nữa. Vốn dĩ nàng cho rằng chắc chắn Nghiêu thị sẽ không đồng ý để Thôi Bình Nhi mà bà ta yêu thương vào phủ làm thiếp, nhưng không ngờ mẫu thân định để Thôi Bình Nhi nâng kiệu vào Thượng phủ làm bình thê.
Tim nàng đau đớn, nhưng nhìn Nghiêu thị mà nàng luôn kính trọng, luôn coi như mẫu thân ruột của mình, ngàn vạn đau khổ cũng không bật ra nổi thành lời, chỉ có thể nói một câu: "Nương, sao người lại như vậy... nữ nhi không muốn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!