Chương 16: (Vô Đề)

Chủ nhà đã mở miệng, làm gì có đạo lý không làm?

Quỳnh Nương còn chưa kịp mở bọc đồ đã bị gọi xuống bếp.

Phòng bếp của biệt quán phân đại trù và tiểu trù. Đại trù nấu nướng một ngày ba bữa cho tất cả người của biệt quán và các thị thiếp, còn tiểu trù chỉ chuyên nấu ăn cho Lang Vương.

Trước đó Quỳnh Nương đã làm điểm tâm ở bếp nhỏ, cũng coi như là đã quen thuộc dụng cụ dưới bếp. Có điều cả phòng bếp trừ một nha hoàn phụ giúp và một bà tử nhóm lửa thì không thấy những người khác.

Hỏi mới biết hoá ra đầu bếp bị bệnh, tạm thời xin nghỉ, cho nên một ngày này ba bữa Quỳnh Nương đảm đương.

Đầu bếp năm đồng bạc cũng coi như là dùng hết khả năng. Quỳnh Nương hỏi nha hoàn giúp việc bếp núc về thực đơn của hôm nay, nha hoàn tên Diệu Lăng kia hờ hững nói: "Những cái đó đều là chủ bếp quyết định, ta chỉ lo rửa bát, đâu có biết cách phối hợp?"

Đầu bếp bị bệnh, Diệu Lăng cho rằng hôm nay nàng ta sẽ nấu. Nàng ta đã phụ giúp dưới bếp một khoảng thời gian, tự nhận tay nghề không tồi, vốn nên lộ diện trước mặt chủ tử. Không ngờ một tiểu nương yểu điệu đến thay vào chỗ trống của chủ bếp, lập tức không phục, tất nhiên là không cho sắc mặt tốt.

Vài ngày trước, nữ tử tên Quỳnh Nương này đến làm điểm tâm, nàng ta tán gẫu với nữ tử này vài câu, biết nàng là nữ nhi của cửa hàng điểm tâm Thôi gia trấn trên, không khỏi xem nhẹ nữ nhi thương hộ này vài phần.

Diệu Lăng là nô tài nuôi trong nhà, cha nàng ta là phu xe trong phủ Lang Vương, đã từng đánh xe ngựa mười năm cho lão Vương gia. Lang Vương không thích thị nữ hầu hạ bên người, chỉ để hai gã sai vặt, vì vậy muốn gần chủ tử một chút thì phải tìm cách để thường xuyên lộ mặt. Phòng bếp nhỏ nhàn rỗi, thức ăn cũng tốt, Lang Vương đi đến đâu cũng phải mang theo bếp riêng, tiền tiêu vặt nhiều. Nếu không phải nhờ vào thể diện của cha thì đúng là tranh đoạt không nổi.

Nhưng cơ hội không dễ dàng xuất hiện đã bị đoạt đi, nàng ta bực bội, liền muốn khiến cho Quỳnh Nương xấu mặt.

Lang Vương coi trọng chuyện ăn uống, cái mặt hàng thổ sản từ trấn nhỏ đến này thì biết nấu nướng cái gì chứ? Nàng ta mặc kệ, chỉ ở một bên chờ chế giễu!

Quỳnh Nương nói vài câu đã nhận ra cô nương này không tốt, nàng cũng không muốn chuốc hoạ vào thân, chỉ xem xét giỏ rau dưa củ quả đưa tới hôm nay, suy nghĩ một chút rồi viết thực đơn.

Trước tiên nàng chọn một con vịt béo đã nhổ lông mổ bụng xử lí tốt, ướp rượu Phần với ngũ vị hương sau đó lót một tầng rơm trong nồi sắt, quả bắc cành cây ăn quả lên lên, sau khi đốt rơm, nàng bỏ cả con vịt vào rồi đậy vung nướng lên.

Trong lúc nướng vịt, nàng nhanh nhẹn thái măng sợi phối với chân giò hun khói, dùng nước sốt dầu mè làm một món rau trộn ngon miệng.

Vịt nướng được rồi liền cho vào nồi nấu chín. Đúng lúc này Lang Vương đích danh nói muốn ăn bánh nhào bột, nàng lại bắc một cái nồi hấp khác lên.

May mà lúc ở Thôi gia nàng giúp Lưu thị nấu cơm trong thời gian dài, bây giờ kỹ thuật xắt rau cũng thành thạo hơn nhiều.

Tuy có chút bất mãn với cách làm người của Lang Vương, nhưng nàng là người làm việc coi trọng mọi thứ. Tuy cái tính không chịu thua kém của kiếp trước đã cởi bỏ hơn phân nửa nhưng thói quen làm việc nghiêm túc lại không sửa được. Huống chi đầu bếp nấu cơm hương vị không tốt bị Lang Vương giết chết ở kiếp trước đã nhắc nhở nàng, dù có muốn cho "đồ tốt" vào thì Quỳnh Nương cũng không có khả năng.

Cho nên sau khi vịt chín, nhìn thấy đĩa sứ quý báu, bệnh làm việc thập toàn thập mỹ lại tái phát, nàng không tự chủ được mà xếp vịt đã thái miếng lại cho ngay ngắn, còn thuận tay khắc củ cải thành một đoá hoa cho lên đĩa.

Nàng còn lọc xương vịt nấu canh dưa để ăn với điểm tâm.

Diệu Lăng tưởng tiểu nương này hấp tấp ra trận sẽ tay vội thêm loạn. Không ngờ trong nửa canh giờ đã nấu nướng xong, bài trí chỉnh tề, quan trọng hơn là thịt vịt và đĩa rau trộn kia không một cái nào là không lịch sự tao nhã.

Diệu Lăng biết đại sư phụ trước đó cũng không có tay nghề bài trí đĩa như vậy, nàng ta càng thêm buồn bực, tự hỏi không biết tay nghề của tiểu nương này học được từ đâu?

Đúng lúc này gã sai vặt của Lang Vương đến truyền lời, nói là kêu trù nương bưng đồ ăn đến thư phòng Lang Vương.

Diệu Lăng vội vàng nói với Quỳnh Nương: "Ngươi bận rộn một lúc lâu chắc là mệt rồi, để ta bưng lên đi."

Quỳnh Nương mừng còn không kịp, lập tức nói được, sau đó rửa tay ăn thịt vịt vừa nãy còn thừa và một bát rau trộn nàng để lại.

Chẳng qua trong lòng nàng có chuyện, thế là ăn không nhiều lắm, lót dạ xong liền về sân của mình.

Tiểu viện này thanh tĩnh, chỉ có một mình nàng. Nàng xách một chậu nước ấm từ phòng bếp về đổ vào trong bồn, lau đi mùi thức ăn trên người.

Vừa mới lau được một nửa, ngoài viện lại có người tới gọi: "Quỳnh Nương! Vương gia sai ngươi đến chia thức ăn!"

Quỳnh Nương vừa luống cuống tay chân buộc tóc dài vừa mới thả ra lên, vừa lục áo váy trong bọc mặc lên người. Nàng lại cảm thán thánh thượng anh minh, nếu sớm bắt tên Lang Vương yêu nghiệt này đi thì càng tốt, tránh cho hắn làm hại nhân gian.

Đến thư phòng rồi cũng không phát hiện bóng dáng Diệu Lăng và gã sai vặt, chỉ có một mình Lang Vương ngồi bên bàn pha trà sát đất. Đồ ăn nàng làm đang bày trên bàn lại không thấy động đũa.

Quỳnh Nương tiến vào rồi quỳ gối bên bàn pha trà chờ phân phó, nhưng mãi không thấy người gọi, đành phải quỳ gối nơi đó yên lặng không nói. Trong thư phòng yên tĩnh chỉ có tiếng Lang Vương lật sách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!