Chương 15: (Vô Đề)

Lúc đó ca ca bị đâm, tuy có chút hỗn loạn nhưng theo lý mà nói, không thể va vào xe ngựa kịch liệt như vậy được!

Nàng bước nhanh qua trầm giọng nói: "Ngày ấy ta cũng có mặt, không hề thấy xe ngựa có tổn hại."

Sở Thịnh hừ lạnh một tiếng: "Nói như vậy, tiểu nương tử đang nghi ngờ ta đường đường là người Lang Vương phủ mà lại lừa bịp hay sao?"

Quỳnh Nương nhếch miệng, thầm nghĩ: Chưa biết chừng đấy!

Tuy rằng kiếp trước chiến công hiển hách nhưng hành vi hồ đồ của Lang Vương bị người ta chỉ trích trên triều đình. Lúc trước Đại Nguyên chiến tranh với tộc Thất Di ở biên cương, năm đó Hoàng Hà vỡ đê, hơn một nửa quốc khố triều đình dùng để cứu tế, không có cách nào chi trả cho số nhiều quân lương của Lang Vương.

Thái Tử chủ trì nội vụ liền tạm thời hoãn phát quân lương, vậy mà lại chọc phải tổ ong vò vẽ.

Lang Vương không thấy tiền về là giở mọi mánh khoé, thủ đoạn tồi tệ chồng chất. Cuối cùng không tính chuyện dày vò phủ Nội Vụ phát quân khoản, lại còn bắt giữ chém giết mấy quan lại nghe nói là tham ô quân lương mới làm vị Giang Đông Vương kia vừa lòng, chấm dứt mọi chuyện.

Vẫn còn nhớ Thượng Vân Thiên vô ý nói với nàng chuyện này, đánh giá rất đúng về Lang Vương —— nếu loạn thế, ắt sẽ là nhân vật trí dũng kiệt xuất; nhưng thế gian thái bình, đó chính là mối hại của triều đình.

Bây giờ chuẩn bị dùng dáng vẻ ngang ngược của Giang Đông Vương trước mặt người nhà nàng ư? Lòng Quỳnh Nương trầm xuống. Nàng hiểu rõ, bây giờ dựa vào thân phận của mình rất khó phân rõ phải trái với Lang Vương phủ.

Thôi Truyền Bảo nghe mà bực mình, chống quải trượng khập khiễng bước đến: "Vương phủ các ngươi có biết lẽ phải không vậy? Đâm thương ta, ngược lại muốn nhà chúng ta bồi tiền?"

Có lẽ là lời thiếu niên lang không dễ nghe, vài đại hán đi ra từ phía sau quản gia, cầm bội kiếm trong tay trầm mặt trừng mắt với hắn, như là nói thêm một câu nữa thì sẽ giơ đao chém xuống.

Quỳnh Nương biết, lúc này ở trước cửa nhà mình không phải Trương đồ tể mà là hung đồ liếm máu lưỡi đao cùng Lang Vương trên chiến trường. Nếu ca ca thật sự cứng rắn với bọn họ, tuyệt đối không đòi được tiện nghi.

Nàng lập tức ngăn cản ca ca: "Ca ca, chân huynh bị thương, ở đây có cha nương nói chuyện, huynh về phòng nghỉ ngơi đi."

Lưu thị biết nhi tử tính tình nóng nảy, vội vàng đẩy Thôi Truyền Bảo vào phòng.

Thôi Trung cười làm lành hỏi Sở quản gia có phải nhầm lẫn gì hay không, Quỳnh Nương cũng thấy rõ xe ngựa phía sau ông ta, chỗ bị hỏng thật sự thảm không nỡ nhìn. Đá quý khảm nạm bị tổn hại cũng là hàng thật giá thật, phải là thân hình đúc sắt mới có thể biến xe ngựa này thành tình trạng thê thảm như vậy.

Nàng hỏi: "Quản gia, ngài xem, xe ngựa này sẽ là người va phải sao?"

Sở Thịnh kéo dài giọng nói: "Vương gia nói cái gì thì là cái đó, ai dám nghi ngờ?" Điêu nô ỷ thế hiếp người mặt mũi thật sự rất cay nghiệt!

Quỳnh Nương cẩn thận nhớ lại trận tai họa bất ngờ bay tới này, biết là có người cố ý làm vậy, có điều bây giờ vẫn chưa biết chủ mưu sau lưng là ai. Nếu là Lang Vương, hiển nhiên hắn có dụng ý khác, tuyệt đối sẽ không vì năm ngàn lượng bạc ít ỏi mà làm khó một thương hộ nho nhỏ.

Cũng có thể là trong vương phủ có người mượn danh nghĩa chuyện này để tống tiền bóc lột. Nếu là vế phía sau thì dễ rồi, tóm lại là có người muốn chiếm chút tiện nghi. Nghĩ đến đây, nàng bèn nói với Sở Thịnh: "Ngươi cũng thấy rồi, nhà chúng ta nghèo rớt mồng tơi, thật sự không có năm ngàn lượng. Xưa nay nghe nói Lang Vương yêu dân như con, nghĩ chắc cũng không muốn đội cái thanh danh đâm thương dân thường bức cho cửa nát nhà tan.

Không biết Sở quản gia có cách nào cho ta không?"

Trong lúc nói chuyện, Sở Thịnh đã được mời vào phòng kính trà. Sở Thịnh cân nhắc đúng lúc rồi chậm rãi mở miệng: "Vương gia chúng ta trạch tâm nhân hậu, tất nhiên cũng không muốn bức tử cả nhà các ngươi. Nhưng không có quy củ thì không thể thành phép tắc. Nếu buông tha các ngươi như vậy, há chẳng phải là khiến người trong thiên hạ cho rằng xe ngựa của Vương gia nói va chạm là va chạm sao.

Vật được ban thưởng bị tổn hại, nghiêm trọng đến nỗi rơi đầu."

Thôi Trung nghe thế sắc mặt liền thay đổi. Bình dân áo vải nào nghĩ đến sẽ có một ngày sẽ có can hệ với vật của hoàng gia. Ông cảm thấy lời của Sở quản gia không phải bắn tiếng đe doạ, biểu hiện không tốt, nhi tử của mình thật sự sẽ bị kéo đến pháp trường xử trảm. Run giọng nói: "Ta nguyện vào phủ làm nô, bồi thường tổn thất của Vương gia."

Sở Thịnh mang vẻ mặt khó xử nói: "Đúng là trong phủ thiếu một đầu bếp làm điểm tâm, đáng tiếc Vương gia chúng ta có chút cổ quái, không thích ăn đồ người lớn tuổi nấu, chỉ sợ ngươi muốn vào phủ cũng không có vị trí thích hợp."

Quỳnh Nương ở bên cạnh nghe, xen mồm đúng lúc: "Sở thích của Vương gia đúng là hiếm lạ, không biết người nào có phúc làm cao lương mỹ vị cho Vương gia?"

Sở Thịnh nói: "Nếu các ngươi thật sự muốn tiểu lang tránh trận tai họa này, ta có một cách. Bây giờ trong phủ đang thiếu một trù nương. Hôm trước Vương gia ăn điểm tâm của tiểu nương tử nhà ngươi, vô cùng hài lòng."

Quỳnh Nương nghe vậy mày nhăn lại, nói: "Không biết tiền tiêu vặt hàng tháng của trù nương quý phủ là bao nhiêu?"

Cằm Sở Thịnh vênh lên càng cao: "Vương phủ luôn đối xử tử tế với hạ nhân, theo lẽ thường hẳn là năm lượng bạc, nhưng ngươi đến để bồi thường cho sai lầm của ca ca ngươi, mỗi tháng phải khấu trừ chút ngân lượng, dư lại là năm đồng bạc."

Quỳnh Nương im lặng, bàn tính trong đầu lại không ngừng gảy: Lang Vương phủ đúng là đủ nhân từ! Phỏng chừng tiền lãi trong khoảng thời gian đó cũng không thể tiết kiệm, tính như vậy, một trăm năm làm đến chết cũng không trả hết.

Hơn nữa cuối cùng vị chủ nhân kia bị giam cầm ở Hoàng Tự, ngộ nhỡ ăn đến thuận miệng, chẳng phải chính nàng cũng bị giam lỏng theo sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!