Chương 1: (Vô Đề)

1

Chu gia đã tới dạm hỏi.

Ta lặng lẽ ngồi nơi giường sưởi, mặt không biểu tình, song trong lòng lại cuộn trào muôn vạn suy tư.

Đáng lẽ, ta đã sớm vùi thân dưới ba tấc đất, kết thúc mạng sống ở tuổi ba mươi bảy.

Năm ấy, huyện thành mưa lớn liên miên suốt bảy ngày. Trượng phu ta giữ chức tri huyện, bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Bà bà thương con vất vả, nhất quyết ép ta lên núi dâng hương cầu phúc, mặc trời mưa xối xả như trút.

Nào ngờ, xe ngựa mới đi nửa đường đã gặp lũ dữ.

Dòng nước đục ngầu cuồn cuộn, kéo theo đá vụn cành khô từ trên núi đổ xuống, tựa mãnh thú gào thét nuốt chửng tất thảy.

Tiếng bà bà la hét kinh hoàng bỗng mờ nhòa, chẳng biết từ khi nào hóa thành giọng nói dịu dàng của mẫu thân năm nào.

"Thanh Hòa, tỉnh lại đi con, đừng ngủ nữa."

Ta như người trong mộng, chẳng phân rõ thực – hư, sinh – tử.

Mi khẽ động, ta chậm rãi mở mắt.

Trước mắt là gương mặt quen thuộc mà đã xa vời thê tửi – mẫu thân thuở thanh xuân đang nắm tay ta, ánh mắt nhu hòa, chẳng nỡ buông.

"Mới chớp mắt thôi mà Thanh Hòa của ta đã lớn thế này rồi, đến tuổi gả chồng mất rồi."

"Hôm nay Chu gia sẽ đến dạm hỏi, đừng ngủ nướng nữa, mau dậy rửa mặt chải đầu."

Chu gia… dạm hỏi sao?

Chiếc khăn ấm đặt lên mặt, hơi nước mơn man da thịt khiến ta cuối cùng cũng tỉnh táo hoàn toàn.

Ta không rõ đây là phúc phận trời ban hay tai họa trùng lai.

Chỉ biết, ta đã sống lại, quay về năm mười bảy tuổi.

Hồi tưởng kiếp trước, lòng bàn tay bất giác siết chặt khăn tay.

Một kiếp dài lê thê, bạc nhạt và cô quạnh như thế… chẳng lẽ phải lặp lại thêm lần nữa?

2

Người người đều nói, ta là nữ tử có số hưởng nhất trong mười dặm quanh vùng.

Gả cho Chu Văn Uyên xong, hắn như người bừng tỉnh cơn mê.

Ba năm đỗ tú tài, sáu năm sau lại đăng khoa cử nhân.

Năm hắn hai mươi bảy tuổi, được bổ nhiệm làm huyện lệnh nơi đất Giang Nam trù phú.

Ta cũng theo đó mà một bước lên mây, từ gái quê thành phu nhân quan huyện.

Thế nhưng, mười mấy năm vinh hoa khiến kẻ khác ngưỡng vọng ấy, với ta chẳng khác nào địa ngục sống.

Bà bà ta chưa bao giờ ưa ta.

Bà là quả phụ, một mình vất vả nuôi lớn Chu Văn Uyên, yêu con như châu ngọc trong lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!