Hiện tại, trước mặt Giản Thời Ngọ chỉ có hai con đường.
Thừa nhận hoặc giả chết.
Nếu thừa nhận, cậu có thể sẽ bị phê bình, thậm chí bị mời phụ huynh. Không lâu trước đây, Chân Mỹ Lệ còn nói rằng nếu trong nửa học kỳ tới cậu không bị mời phụ huynh, mẹ sẽ mua cho cậu một cái máy tính. Nếu cậu thừa nhận là mình, chiếc máy tính đó sẽ tan thành mây khói.
Nhưng nếu không thừa nhận...
Học bổng...
Giản Thời Ngọ nhớ lại lời Hầu Tử nói, cũng nhớ đến cảnh Thẩm Thành làm việc vất vả trong tiệm net. Có lẽ mất đi máy tính chỉ khiến cậu không có trò giải trí, nhưng Thẩm Thành mất học bổng thì sao? Cái giá đằng sau đó ai mà biết được.
Hơn nữa...
Giản Thời Ngọ cảm thấy đau đớn, một cơn đau đầu quen thuộc đang trở lại, nhịp thở gấp hơn, trái tim căng thẳng.
Cậu muốn kiểm chứng một suy đoán trong lòng mình.
Phanh!
Trên bục giảng, cô Hoàng Giai đập mạnh cái ly xuống bàn, phát ra tiếng động lớn.
Hoàng Giai lớn tiếng quát:
"Ai đi còn không thừa nhận?"
Phòng học bỗng ồn ào hẳn lên.
Giản Thời Ngọ mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay, theo bản năng nhìn về phía Thẩm Thành ngồi ở dãy bàn thứ hai. Cậu thấy Thẩm Thành vốn luôn cúi đầu nay ngẩng lên, dường như định đứng dậy.
Không còn thời gian do dự...
Giản Thời Ngọ đột ngột đứng lên: Thưa cô, là em.
Tiếng thưa cô vang lên dõng dạc, không chút do dự, khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Hoàng Giai gần như bật cười vì tức giận, ngực phập phồng, chỉ vào Giản Thời Ngọ:
"Tốt, em cùng tôi đến văn phòng, các em khác tiếp tục học."
Các bạn trong lớp vui mừng khi thấy cậu bị phạt, nhưng Giản Thời Ngọ lại bình tĩnh, thậm chí còn giơ tay làm dấu trấn an Hầu Tử ngồi sau. Cậu chỉnh lại ghế, sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi lớp.
Trên đường đi, cậu sẽ ngang qua chỗ Thẩm Thành.
Thẩm Thành ngồi ở bàn trước, vẻ ngoài thanh lãnh, an tĩnh. Cậu ta cúi đầu viết gì đó trên giấy, không ngẩng đầu lên.
Giản Thời Ngọ chậm rãi tiến lại gần, cơn đau đầu của cậu dần biến mất.
Phát hiện này khiến cậu hơi kinh hãi. Rõ ràng việc sống lại không phải miễn phí, cơn đau đầu của cậu và Thẩm Thành có mối liên hệ.
Tại sao lại như vậy, nguyên nhân gì, chỉ có thể dần dần tìm hiểu thêm.
____
Văn phòng
Khi Giản Thời Ngọ bước vào, cậu phát hiện ngoài cậu ra còn có Quý Bắc Xuyên.
Nhìn thấy Giản Thời Ngọ, Quý Bắc Xuyên nở một nụ cười vui sướng khi thấy người gặp nạn, rồi đứng ngoan ngoãn bên cạnh chủ nhiệm lớp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!