Bạn học.
Giản Thời Ngọ đáp nhẹ nhàng, giọng run run.
Thầy y tế không để ý đến vẻ cứng đờ của cậu, tiếp tục công việc và nói:
"Cậu ấy sốt rất cao, cần hạ nhiệt. Em qua chỗ bồn nước lạnh, lấy khăn thấm ướt để hạ nhiệt cho cậu ấy."
Nghe vậy, Giản Thời Ngọ vội lấy từ túi ra một miếng hạ sốt nhăn nhúm:
"Dùng cái này được không?"
Thầy y tế nhìn lướt qua:
"Ở đâu em có cái này?"
Giản Thời Ngọ gãi đầu:
"Mẹ em bảo mang theo."
Tối qua cậu đau đầu suốt đêm, nhưng bác sĩ kiểm tra không phát hiện vấn đề gì. Mẹ cậu
- Chân Mỹ Lệ đã nhắc nhở:
"Mang theo mấy cái này, nếu không khỏe thì gọi cho mẹ hoặc ba."
Giản Thời Ngọ định phản bác rằng cậu không bị cảm lạnh, nhưng trong đầu hiện lên hình ảnh của Thẩm Thành, nên cuối cùng cậu vẫn mang theo.
Thầy y tế nói: Có thì mau dùng đi.
Giản Thời Ngọ lẩm bẩm đáp: Dạ.
Cậu lấy miếng hạ sốt, cẩn thận đắp lên trán Thẩm Thành. Một lát sau, Giản Thời Ngọ nhận ra đầu mình không còn đau nữa.
Sao lại thế này?
Tại sao khi chăm sóc Thẩm Thành thì cậu lại hết đau?
Thầy y tế gọi từ phía sau:
"Bạn học, đừng đứng ngây ra đó, lại đây giúp một chút."
Giản Thời Ngọ nhanh chóng đáp lời: Dạ.
Cậu định đưa Thẩm Thành đến rồi rời đi, nhưng thầy y tế lại coi cậu như trợ lý, làm xong việc thì Giản Thời Ngọ chỉ mong Thẩm Thành không tỉnh lại, không muốn bị hiểu lầm.
Giản Thời Ngọ nói:
"Thầy ơi, nếu không còn gì nữa thì em đi trước."
Thầy y tế gật đầu:
"Ừ, em đi ăn cơm đi. Đúng rồi, bạn em ngất không chỉ vì sốt, mà còn do hạ đường huyết nghiêm trọng. Em biết lý do không?"
Giản Thời Ngọ ngừng bước: Hạ đường huyết?
Thầy y tế thở dài:
"Nếu không nhầm, đây là do thiếu dinh dưỡng và ăn uống không đủ chất kéo dài."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!