Trong con hẻm nhỏ, cô gái bật khóc nức nở, chàng trai trẻ bối rối an ủi cô. Ánh hoàng hôn rơi xuống, cảnh tượng này vừa bi thương lại vừa đẹp đẽ.
Hầu Tử đi tới, đắn đo liệu có nên phá vỡ hình ảnh đầy ngôn tình này không, nhưng rồi lại thấy Giản Thời Ngọ quay đầu cầu cứu, ánh mắt như cảnh báo rằng nếu còn đứng đó xem thì sẽ không để yên.
Không còn cách nào khác, Hầu Tử đành mạnh dạn ho khan để phá vỡ không khí cứng đờ: Khụ!
Anne nghe thấy tiếng liền dừng khóc, cô hít mũi, liếc nhìn Hầu Tử qua khoé mắt, nhưng vẫn ôm chặt lấy Giản Thời Ngọ.
Giản Thời Ngọ bất lực, đẩy nhẹ cô:
"Anne, bình tĩnh chút, đừng sợ, không sao đâu, bọn họ đã chạy rồi. Cậu biết họ là ai không, còn nhớ mặt họ không? Nếu gặp lại có thể nhận ra không?"
Anne ngạc nhiên nhìn cậu:
"Cậu định đi tìm họ sao? Không sợ họ sẽ đánh cậu à?"
Giản Thời Ngọ mỉm cười, nhưng nụ cười không còn vẻ hiền lành, mà mang chút sắc bén. Anne chưa từng thấy cậu nguy hiểm như vậy, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta cảm thấy rùng mình:
"Giờ mà nói ai sợ ai thì còn chưa biết đâu."
Anne bất giác rùng mình.
Hầu Tử phía sau bước tới, cười tươi khoác vai Giản Thời Ngọ:
"Anne, cậu cứ yên tâm, Tớ và Tiểu Nguyệt không phải người dễ bị bắt nạt đâu."
Giản Thời Ngọ trừng mắt liếc cậu:
"Đừng gọi tớ là tiểu Nguyệt."
Do tên cậu là Thời Ngọ, nghe giống chữ 15 trong tiếng Trung, mà 15 thì liên quan đến trăng rằm. Vì thế đôi khi Hầu Tử và mấy người thân thiết gọi cậu là tiểu Nguyệt.
Anne thấy hai người đùa nghịch, dần dần thả lỏng.
Giản Thời Ngọ hỏi địa chỉ nhà cô, vừa hay tiện đường với cậu, còn Hầu Tử không cùng đường đã rời đi trước, để Giản Thời Ngọ đưa Anne về nhà.
Mùa thu vừa bắt đầu, ban ngày vẫn còn nóng, nhưng tới tối thì nhiệt độ giảm, trời dần tối, lá cây bên đường đã chuyển vàng, từng chiếc rơi rụng.
Trên đường về, để Anne bớt khóc lóc, Giản Thời Ngọ kể cho cô nghe vài câu chuyện dân gian Trung Quốc:
"Sau đó Hoa Mộc Lan trở thành một nữ anh hùng lừng lẫy."
Anne lắng nghe yên lặng:
"Cô ấy thật dũng cảm."
Giản Thời Ngọ nói:
"Đúng vậy, chỉ cần trong lòng tràn đầy dũng khí, không có gì là không thể. Mộc Lan đã tự mình nỗ lực đạt được sự tôn trọng của mọi người, một cô gái như vậy vừa ngầu và đáng yêu."
Thấy mắt Anne đỏ hoe vì khóc, Giản Thời Ngọ thở dài:
"Nên là cậu đừng khóc nữa."
Anne nghe giọng nói ôn hòa của cậu, trong lòng dần lan tỏa cảm giác ngọt ngào. Thực ra cô đã gặp nhiều chàng trai, cũng có nhiều người đối xử tốt với cô, nhưng họ có thể thích cô vì ngoại hình hoặc gia thế, từ nhỏ cô đã được mọi người ngưỡng mộ vì dòng máu quý tộc, nhưng cô lại cảm thấy mình chẳng thực sự có gì.
Khi lần đầu gặp Thẩm Thành, cô cảm thấy hắn thật khác biệt. Thẩm Thành không quan tâm đến gia thế hay ngoại hình của cô. Điều này không đáng tự hào lắm, mà là cô chỉ muốn được yêu thương, muốn có một tình yêu thuần khiết, đơn giản vì cô là Anne.
Trước đây cô nghĩ rằng Thẩm Thành không thích mình vì cô chưa đủ tốt, nhưng bây giờ khi thực sự hiểu rõ Giản Thời Ngọ, cô mới nhận ra, hóa ra là vì Giản Thời Ngọ quá xuất sắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!