Chương 42: (Vô Đề)

Uỷ viên sinh hoạt ngẩn người trong chốc lát.

Giản Thời Ngọ thấy cậu ta bối rối liền hỏi: Sao thế?

À, không có gì.

Sinh hoạt ủy viên định nói là đã báo với Thẩm Thành ngày mai cả hai sẽ trực nhật cùng nhau, nhưng không ngờ Giản Thời Ngọ lại từ chối. Nghĩ lại, có lẽ Giản Thời Ngọ sắp xếp như vậy cũng hợp lý, vì hai học sinh mới chuyển trường làm việc cùng nhau có lẽ sẽ thuận tiện hơn.

Nghĩ thế, cậu ta quyết định báo lại với Thẩm Thành, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn.

Uỷ viên sinh hoạt lên tiếng:

"Không có vấn đề gì đâu."

Sau khi trao đổi xong với Giản Thời Ngọ,  uỷ viên sinh hoạt quay lại với bảng phân công trực nhật, tiến tới chỗ Thẩm Thành. Mặc dù cả hai đều mặc đồng phục sơ mi trắng xanh như nhau, nhưng khi Thẩm Thành mặc lại có vẻ thanh lịch và trang nhã hơn.

Hắn đang đọc sách, ngón tay thon dài lật từng trang, tạo nên một khung cảnh rất đẹp mắt.

Uỷ viên sinh hoạt bước tới, nói: Thẩm Thành.

Thẩm Thành ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, gương mặt anh tuấn, thái độ lịch thiệp: Có việc gì sao?

Vì thái độ ấm áp này mà uỷ viên sinh hoạt cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nghĩ rằng Thẩm Thành thực sự dễ gần.

Uỷ viên sinh hoạt mỉm cười:

"Thực ra, tớ muốn báo cậu biết, ngày mai cậu không cần đi trực nhật, mà ngày kia trực nhật cùng Anne nhé."

Xung quanh như chững lại trong một khoảnh khắc.

Trước mặt uỷ viên sinh hoạt, Thẩm Thành, người mà cậu nghĩ là dễ ở chung, nụ cười trên mặt dần tắt đi. Khi đôi mắt đen sâu thẳm của Thẩm Thành nhìn cậu, một cảm giác áy náy, ngại ngùng từ tận đáy lòng nổi lên.

Thẩm Thành nói nhẹ: Vậy sao?

Uỷ viên sinh hoạt không rõ vì sao mình lại cảm thấy bối rối, ấp úng trả lời: Đúng vậy.

"Đây là sắp xếp của cậu, hay là..." Thẩm Thành liếc nhìn về phía trước, nơi có một bóng dáng quen thuộc, rồi hỏi: Cậu ta muốn vậy?

Uỷ viên sinh hoạt đành phải giải thích:

"Giản Thời Ngọ cũng có ý tốt, các cậu đều là học sinh mới chuyển trường, chưa quen biết nhiều, nên trực nhật cùng nhau sẽ giúp các cậu thoải mái hơn..."

Thẩm Thành bình thản đáp: Tớ hiểu rồi.

Dù Thẩm Thành không tỏ ra tức giận hay phản đối, nhưng uỷ viên sinh hoạt vẫn cảm thấy mình đã làm điều gì đó không đúng. 

Bởi trong khoảnh khắc khi Thẩm Thành thu hồi ánh, uỷ viên sinh hoạt thoáng thấy trong đôi mắt ưu tư ấy một chút buồn bã.

Khi uỷ viên sinh hoạt đã rời đi, Anne nghiêng đầu qua mỉm cười:

"Thật tốt quá, chúng ta sẽ trực nhật cùng nhau, có phải đây là cái mà người Trung Quốc gọi là duyên phận không?"

Thẩm Thành không nói gì.

Anne nhận ra Thẩm Thành không vui, nên tỏ ra vô tình mà nói:

"Có lẽ cậu ấy đã quen làm việc với người bạn cũ thôi, dù sao chúng ta mới chuyển đến, không quen biết nhiều, còn họ đã quen thân từ lâu rồi, có mối quan hệ sâu sắc hơn."

Thẩm Thành cầm bút trên tay, những dòng chữ trên giấy chậm rãi hiện ra, nhưng khi nghe câu này, tay hắn khựng lại. Nếu nói về mối quan hệ, thì hắn và Giản Thời Ngọ đã biết nhau từ tiểu học đến trung học, khoảng thời gian dài như thế chẳng lẽ không tính là thân thiết sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!