Trước khi bắt đầu trận đấu, Thẩm Thành chỉ đứng yên một chỗ, nhìn thoáng qua cũng không phải là người cần phải để ý.
Vóc người hắn thon dài cùng với vẻ ngoài nhã nhặn khiến hắn trông giống như một công tử nho nhã, lễ độ. Khi hắn cười, ai nhìn thấy cũng nghĩ là một tiểu thiếu gia hiền lành.
Nhưng khi bước vào sân bóng rổ, những kẻ chủ quan trước đó sẽ phải trả giá đắt.
Chuyền bóng!
Ba điểm rồi!
"Thẩm Thành, đón bóng!"
Chàng trai mặc sơ mi trắng dẫn đầu, bóng chuyền đến tay Thẩm Thành thì lần nào cũng vào rổ. Như thể đã được tính toán hoàn hảo, không phải dựa vào may mắn mà là một sức mạnh đáng gờm.
Đội Tam Trung không phải là không cố gắng để giành bóng, nhưng chàng trai ngoại quốc tóc vàng mắt xanh phía sau, Kiều An cũng không hề kém cạnh. Thậm chí, vì từng trải qua môi trường thể thao ở nước Mỹ, cách chơi của Kiều An còn bá đạo hơn, giống như một chiếc xe tăng mở đường cho cả đội.
Nửa sau trận đấu, Tam Trung không ghi được điểm nào.
Ai nấy đều bực bội
"Thằng mới chuyển trường đó nhanh quá."
"Hắn là người hay gì, sao mà ném chuẩn thế?"
"Tôi thấy hắn đang nhắm vào đội trưởng chúng ta."
So với những cầu thủ khác, Thẩm Thành đặc biệt chú ý đến Chu Hạo. Hễ Chu Hạo cầm bóng là Thẩm Thành sẽ cướp, và mỗi khi Chu Hạo định ghi bàn, hắn sẽ ngăn cản.
Ban đầu Chu Hạo còn đối phó được, nhưng càng về sau, áp lực từ Thẩm Thành quá lớn, khiến hắn trở nên bất lực.
Khi trận đấu kết thúc, sân thể thao vang lên những tiếng hò reo liên tiếp.
Thẩm Thành dựa vào bức tường phía xa để bình tĩnh lại, khi nhận ra mình bị ai đó chú ý, hắn ngước lên nhìn, đôi mắt sâu thẳm, tĩnh lặng, không có vẻ đắc ý hay khinh miệt. Trong ánh nhìn đó, ngọn lửa trong lòng Chu Hạo dần tắt, hắn bước nhanh về phía Thẩm Thành.
Chu Hạo hùng hổ nói: Này, cậu tên gì?
Thẩm Thành ngẩng đầu, bình thản trả lời: Có chuyện gì?
Cậu thắng. Chu Hạo là người thẳng thắn:
"Tôi thua, cậu chơi bóng lâu chưa, có từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp không? Lần sau tôi sẽ thắng, nhớ đấy."
Thẩm Thành:
"Tôi chưa từng được huấn luyện."
Chu Hạo liền hỏi tiếp:
"Sao trên sân cậu cứ nhắm vào tôi vậy, chúng ta từng gặp nhau trước đó à?"
Thẩm Thành vén tay áo sơ mi lên, thiếu niên trông nho nhã và tuấn tú khẽ nở một nụ cười khiêm tốn, hai người đứng gần nhau, hắn cúi xuống, hạ giọng, và trong đôi mắt sâu thẳm kia hiện lên một vẻ lạnh lùng:
"Nếu cậu còn dám làm tổn thương cậu ấy, lúc đó cậu sẽ biết thế nào là nhắm vào."
Giữa mùa hè, Chu Hạo lại cảm thấy như bị một luồng khí lạnh buốt xương bao trùm, hắn nhìn Thẩm Thành, đối diện với ánh mắt thâm sâu, như một thợ săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi yếu ớt.
Thẩm Thành!
Từ phía xa có tiếng gọi vọng tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!