Chương 39: (Vô Đề)

Mặt trời tháng Mười nóng bức treo cao trên bầu trời, hành lang trường học dài rợp bóng cây với tiếng ve râm ran không ngớt, hồ nước bên cạnh đầy hoa sen nở rộ, sóng nhiệt từng đợt tràn về.

Khi Thẩm Thành đến trường để đăng ký nhập học, hắn mặc bộ đồng phục xanh trắng. Lúc này, tất cả học sinh đều đã vào lớp, hắn bước thẳng đến văn phòng để làm thủ tục.

Cô Lý làm thủ tục cho hắn, mỉm cười:

"Thẩm Thành, chào mừng em đến trường của chúng tôi."

Đứng trước cô là một thiếu niên nho nhã, lễ độ, hắn bắt tay:

"Sau này mong cô quan tâm nhiều hơn."

Cô Lý nhìn thấy tư liệu của hắn, gia thế khá giả, từng du học tại một trường danh tiếng của nước ngoài và thành tích cũng rất nổi bật.  

Nhưng lớp của Thẩm Thành sẽ học, Lớp B của khối 11 vốn ở trong tình trạng trung bình, không quá nổi trội nhưng cũng không quá kém.

Bây giờ thì sắp khác.

Cô Lý có chút phấn khởi, đẩy gọng kính lên và mỉm cười nói:

"Thẩm Thành, vì sao em lại chọn vào lớp B?"

Thẩm Thành đứng cạnh cửa sổ, đáp:

"Có vấn đề gì khi chọn lớp B sao?"

À... không có gì, Cô Lý hơi bất ngờ nhưng sau đó nhanh chóng mỉm cười:

"Dĩ nhiên là không vấn đề gì."

Bên cạnh Thẩm Thành, Kiều An nhiệt tình nói:

"Cô sẽ dẫn bọn em đi gặp các bạn cùng lớp chứ ạ?"

Cô Lý cũng định làm như vậy, nhưng còn một vấn đề:

"Vì lớp học đã khai giảng, đa số học sinh đều đã có chỗ ngồi cố định, nên có thể hai em sẽ ngồi ở phía sau."

Thực ra, cô Lý hy vọng Thẩm Thành sẽ ngồi ở phía trước, vì thành tích của hắn rất xuất sắc.

Thẩm Thành nhìn danh sách chỗ ngồi trên bàn cô chủ nhiệm, nhanh chóng tìm thấy tên Giản Thời Ngọ ở hàng ghế thứ hai, giữa hai nữ sinh.

Cô Lý thấy hắn đang nhìn khu vực chỗ ngồi, nghĩ rằng hắn không hài lòng với sắp xếp này nên liền bổ sung:

"Không sao, chỗ ngồi được sắp xếp theo thành tích, nếu kỳ thi tới các em đạt kết quả tốt, các em có thể ngồi lên phía trước."

Kiều An ngạc nhiên, vì ở Mỹ không có quy định này:

"Vậy người đứng nhất lớp sẽ ngồi ở hàng đầu?"

Cô Lý cười: Đúng vậy.

Cô hài lòng nhìn Thẩm Thành, biết chắc rằng hắn sẽ không gặp khó khăn khi đạt được vị trí đứng đầu lớp.

Thẩm Thành âm thầm đếm số ghế của học sinh đứng thứ hai và nhẹ nhàng gật đầu:

"Em đã hiểu, cảm ơn cô."

"Vậy chúng ta đi gặp các bạn trong lớp nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!