Chương 27: (Vô Đề)

Trong phòng lặng thinh.

Vốn dĩ là người đứng đầu tập đoàn, giờ đây Quý tổng lại cảm thấy có chút căng thẳng khi đối mặt với đứa nhỏ này. Mỗi giây phút chờ Thẩm Thành mở lời đều như cực hình đối với ông.

Dù có danh tiếng lẫy lừng, địa vị cao sang và tiền bạc giàu có, nhưng trước mặt Thẩm Thành, ông là một người cha không xứng đáng.

Ông thận trọng hỏi:

"Con là... Thẩm Thành đúng không?"

Thiếu niên nhìn hắn, trầm giọng đáp: Quý tiên sinh.

Quý Viễn Sinh căng thẳng, dù đã đoán trước điều này nhưng lòng ông vẫn thấy hụt hẫng.

Ông hiểu rõ, sau mười mấy năm xa cách, không dễ gì mà đứa trẻ có thể chấp nhận ngay được. Dù Thẩm Thành có lạnh nhạt với ông, nhưng từ sâu thẳm trong lòng, ông vẫn cảm thấy sợi dây liên kết vô hình nào đó với hắn, tràn đầy tình thương:

"Con đừng gọi là Quý tiên sinh. Nếu chưa quen gọi ba, con có thể gọi là chú."

Thẩm Thành nhìn ông như nhìn một người xa lạ, ánh mắt đầy xa cách: Quý thúc thúc.

Ừ...

Quý Viễn Sinh nhìn Thẩm Thành, cảm giác nhìn mãi cũng không thể nhìn đủ. Bên ngoài phố xá sầm uất, đèn neon lập lòe, nhưng trong mắt ông chỉ có Thẩm Thành.

Là người có tính cách quyết đoán nhưng hiện tại ông trở nên chần chừ, đưa tay muốn chạm vào tóc Thẩm Thành nhưng thiếu niên lại quay mặt né tránh đi.

Thẩm Thành liếc nhìn ông một cái, không nói gì nhưng ánh mắt đầy xa cách.

Hắn đang đề phòng và chống đối.

Quý Viễn Sinh thu tay lại, tuy có chút thất bại nhưng không giận, ông nói tiếp:

"Tài xế lái xe đang đợi dưới lầu, lát nữa con về cùng ba nhé."

Thẩm Thành nhướng mày: Về?

Quý Viễn Sinh gật đầu, sợ con không cảm thấy an toàn nên giải thích thêm:

"Con là con của ba, tất nhiên phải về cùng nhau. Nhà đã có đủ mọi thứ, con cứ yên tâm. Cuộc sống sẽ tốt hơn..."

Ông ngập ngừng, mang theo chút thương xót:

"Sẽ tốt hơn hoàn cảnh trước đây của con. Nơi đó không cần trở về nữa, về nhà với ba, ba sẽ chuẩn bị phòng nghỉ cho con."

Thẩm Thành đứng bên cạnh cửa, sau lưng là màn đêm vô tận, mây đen che khuất bầu trời, hắn liếc nhìn Quý Bắc Xuyên cách đó không xa, khóe miệng nở nụ cười châm chọc:

"Ở đó là phòng cho khách sao?"

Quý Viễn Sinh sững sờ.

Ông theo ánh mắt Thẩm Thành quay lại, thấy Quý Bắc Xuyên đứng sau lưng mình, đứa bé kia đã không còn kiêu ngạo ương ngạnh như trước, chỉ còn lại sự lo lắng và bất an, đứng đó cô độc, yếu ớt.

Quý Bắc Xuyên nắm chặt tay bên người, khi thấy Quý Viễn Sinh nhìn mình, liền mở miệng gọi: Cha.

Quý Viễn Sinh nói: Bắc Xuyên

Người đàn ông cao lớn uy nghi, giọng điệu dạy dỗ như thường ngày:

"Tôi đã không còn là cha của cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!