Chương 22: (Vô Đề)

Mọi thứ xung quanh như ngừng trôi

Các học sinh giống như những chú chim cút, có người định bước ra nói gì đó, nhưng lại bị người bên cạnh kéo lại, chỉ biết im lặng.

Thầy Vương đẩy kính lên, nói với Thẩm Thành: "Mặc dù em là người đầu tiên xuống dưới, nhưng em cũng đã giúp đỡ bạn xử lý tình huống khẩn cấp, xem như có cả điểm tốt lẫn điểm xấu. Sau khi về nhà, em hãy viết bản kiểm điểm. Lần này em phạm lỗi lớn, lần sau không được tham gia các hoạt động leo núi nữa.

Tất nhiên, các bạn khác cũng phải lấy đó làm bài học..."

Trong ánh mắt của Thẩm Thành thoáng hiện sự châm chọc nhạt nhẽo.

Cậu thiếu niên không nói lời nào, như thể ngầm thừa nhận tất cả, dường như không có lý do gì để biện hộ. Một màn kịch như thế kết thúc cũng không phải là điều tồi tệ.

Không biết vì sao, thầy Vương nhìn Thẩm Thành đứng đó mà cảm thấy có trong lòng chút chột dạ không rõ nguyên do, khiến thầy chỉ muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện:

"Được rồi, chúng ta nên tiếp tục hành trình, nếu không ai có ý kiến gì..."

"Thưa thầy, em có ý kiến."

Bên bờ suối, một cậu nhỏ núng nính giơ tay lên. Tuy cậu không quá nổi bật so với các bạn xung quanh, nhưng lại là người duy nhất bước lên, cậu lặp lại:

"Thưa thầy, em có ý kiến."

Thẩm Thành nhìn lướt qua cậu.

Cậu nhóc do quá căng thẳng, giọng nói run rẩy, nhưng vẫn cứng cỏi mở lời:

"Nếu Thẩm Thành phải viết kiểm điểm vì việc chơi ở suối, không thể tiếp tục tham gia hoạt động leo núi, thì em xin trở về cùng bạn ấy."

Thầy Vương sửng sốt.

Gió xuân mơn man nhẹ nhàng thổi qua bờ, lưu luyến như có ý níu kéo.

Giản Thời Ngọ nói một cách bình tĩnh:

"Nếu không có lớp trưởng, em đã không đạt được điểm tốt để tham gia chuyến đi này, là cậu ấy đã cho em cơ hội. Ai đã làm gì, đều có trời xanh nhìn thấy. Mẹ em từ nhỏ đã dạy em sống phải biết ơn, phải có lương tâm."

Cậu nói cho thầy nghe, nhưng nhiều học sinh khác mặt mày biến sắc. Họ có thể tự dối lòng, nhưng giờ phút này, như có ai đó giơ tấm gương ra trước mặt, buộc họ phải nhìn thẳng vào chính mình.

Ánh mắt Thẩm Thành khẽ lay động, đôi mắt đen láy phản chiếu bóng dáng Giản Thời Ngọ.

Phía sau, Hầu Tử cũng giơ tay:

"Thưa thầy, em cũng xin phép được về."

Hai học sinh đều có ý phản kháng, khiến thầy Vương tức giận đến mức mặt mày biến dạng.

Trong đám đông, Quý Bắc Xuyên hét lên:

"Giản Thời Ngọ, cậu nghĩ cậu nói trở về là có thể trở về sao? Trường học này là của cậu à? Xe đưa đón là xe riêng của cậu chắc?"

Giản Thời Ngọ tự nhiên thấy buồn cười, lộ ra nụ cười rạng rỡ:

"Không thể tiếp tục leo núi đúng là đáng tiếc, nhưng tớ cảm thấy thật thoải mái. Cậu leo núi tiếp thì sao, có dám ngẩng đầu lên mà đi không?"

Cậu!

Quý Bắc Xuyên tức đỏ cả mặt.

Cậu quay đầu nhìn những học sinh khác, nhưng lại phát hiện hầu hết đều lặng im xấu hổ, lời của Giản Thời Ngọ như một tảng đá nặng đè lên lòng họ, khiến họ không dám ngẩng đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!