Ngoài cửa sổ, mưa rơi tầm tã. Ba đứa trẻ đang chăm chỉ học bài trong phòng.
Giản Thời Ngọ và Hầu Tử ngồi ở bàn dài viết bài, còn Thẩm Thành thì ngồi ở góc nhỏ bên cạnh làm bài tập. Như lời mẹ cậu đã nói, hai đứa không được làm ảnh hưởng đến việc học của Thẩm Thành. Giản Thời Ngọ đã dần quen với sự thiên vị này và chấp nhận thực tế.
Trên bàn là quyển sách bài tập, hai học sinh cá biệt này đang vò đầu bứt tai trước những câu hỏi.
Hầu Tử hỏi:
"Thời Ngọ, cậu thực sự định tự làm bài tập mà không kiếm người chép bài à?"
Giản Thời Ngọ lật lật sách bài tập rồi trả lời:
"Đương nhiên! Hiện tại có thể chép bài, nhưng đến lúc kiểm tra thì sao? Cậu muốn tôi thua Quý Bắc Xuyên rồi phải sủa như chó con à?"
Nghe cậu nói vậy, Hầu Tử cũng không dám làm lung lay ý chí của cậu, đành ngồi nhìn Giản Thời Ngọ loay hoay với bài tập.
Sau khi làm xong, Giản Thời Ngọ hỏi:
"Cậu thấy tôi làm đúng không?"
Hầu Tử ngập ngừng:
"Tớ cũng không chắc là sai ở đâu, nhưng cứ thấy có gì đó không đúng."
"Dù sao ít nhất cũng đúng được vài câu."
Hầu Tử huých nhẹ tay cậu, thì thầm:
"Sao cậu không hỏi lớp trưởng thử xem?"
Giản Thời Ngọ nhìn sang Thẩm Thành, rồi nói nhỏ:
"Cậu nghĩ Thẩm Thành sẽ giúp chúng ta sao?"
"... Cũng không chắc."
Hai người nhìn nhau, im lặng suy nghĩ.
Cuối cùng, Hầu Tử nói: Cậu hỏi thử đi.
Sao lại là tớ?
Hầu Tử trả lời một cách chắc chắn:
"Tớ có thân quen với cậu ta đâu."
?
Giản Thời Ngọ ngạc nhiên:
"Thế cậu nghĩ tớ quen sao?"
Hầu Tử xúi giục:
"Chỉ nhờ cậu ta kiểm tra lại xem có sai không thôi, chứ có phải nhờ cậu ta chỉ làm bài đâu."
Giản Thời Ngọ nghĩ nghĩ, thấy cũng có lý.
Cầm bài tập trong tay, cậu hít một hơi sâu rồi bước đến gần Thẩm Thành, người đang ngồi bên cửa sổ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!