Chương 123: Phiên ngoại: Câu chuyện kiếp trước

Cảnh báo: Phiên ngoại hơi suy, xin mọi người cân nhắc khi đọcLần đầu tiên Thẩm Thành nhìn thấy Giản Thời Ngọ, chính cậu cũng không biết về điều đó.

Khi ấy là năm lớp 5, vừa mới khai giảng, Cao Xán lại tiếp tục nợ tiền học phí, khiến hắn bị cô chủ nhiệm lớp nhắc nhở, nói rằng nếu không đóng học phí sớm, hắn có thể sẽ bị xử lý thôi học. 

Ở độ tuổi này, bọn trẻ đã biết kỳ thị và khinh bỉ.

Cô chủ nhiệm lớp có chút bất đắc dĩ, nói:

"Cả lớp chỉ còn mình em chưa đóng, đã kéo dài một tuần rồi, cô cũng không còn cách nào khác."

Cả lớp đều cùng nhìn về phía cậu bé ngồi ở hàng ghế đầu tiên, người được coi là học sinh ưu tú nhất.

Thẩm Thành ngồi đó, hờ hững đáp lại: Em biết rồi.

Những ánh mắt khác nhau đổ dồn lên người hắn, mặc dù tuổi này bọn trẻ đã phần nào hiểu chuyện, không phải tất cả ánh nhìn đều mang theo sự chế nhạo hay ác ý.

Nhưng chính cái sự tò mò im lặng đó lại càng khiến Thẩm Thành cảm thấy khó chịu. 

Ở độ tuổi ấy, hắn chưa thể hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh này. Dù khuôn mặt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng sự cứng nhắc trong từng hành động đã phần nào tiết lộ nội tâm của thiếu niên ấy.

So với sự lúng túng và bất lực của hắn, Giản Thời Ngọ, một tiểu bá vương của lớp là xuất sắc hơn hẳn. Dù còn nhỏ nhưng vóc dáng cậu to khỏe, thường xuyên đánh nhau nhưng không hề bị thương. 

Gia đình rất cưng chiều câu, ăn mặc không lo nghĩ, tiêu tiền phung phí, hào phóng với bạn bè nên rất được hoan nghênh. 

Hai người, dường như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Bước ngoặt xảy ra vào một buổi chiều, khi mặt trời dần khuất bóng. Ở một quán ven đường gần trường, Giản Thời Ngọ đang mua đồ ăn vì đói bụng thì bị nhóm học sinh từ trường khác chế giễu:

"Mày có thể đừng nhét đồ ăn vào miệng nữa không?"

"Đúng đấy, mày béo muốn chết!"

"Haha, nhìn nó kìa, y hệt con lợn béo."

Những lời trêu chọc vô tình châm chọc đến cậu, giống như sự chế nhạo và khinh thường mà Thẩm Thành thường xuyên gặp. 

Nếu là hắn, chắc chắn hắn sẽ không phản ứng gì.

Nhưng Giản Thời Ngọ lại hành động ngoài dự kiến của hắn.

Ai da! Tiếng kêu đau đớn vang lên.

Người dẫn đầu vừa chế nhạo đã bị cậu bé mập đấm ngã xuống đất, đánh không chút khoan nhượng. 

Dù trông có vẻ ngây ngô, nhưng cú đấm của cậu lại rất mạnh. Những người khác lập tức lao vào, nhưng điều kỳ lạ là Giản Thời Ngọ không hề lùi bước.

Cậu tiếp tục đánh đến khi đám kia phải bỏ chạy. 

Lúc này, Giản Thời Ngọ giống như một quả pháo vừa nổ, tràn đầy khí thế.

Thật mạnh mẽ, dũng cảm và gan lì.

Những hành động bộc phát và không nghĩ đến hậu quả như thế, Thẩm Thành sẽ không bao giờ làm được. 

Hắn đứng phía bên đường đối diện, lặng lẽ nhìn về phía Giản Thời Ngọ bên kia. Ánh nắng hoàng hôn rọi xuống, khiến cậu trông chói lòa như mặt trời.

Tất nhiên, cái từ dũng cảm ấy đã sớm bị Thẩm Thành rút lại chỉ sau nửa giờ. Hắn thường đến công viên để làm bài tập vì ở nhà quá ồn ào. 

Nhưng lần này, nơi mà hắn hay đến đã bị người khác chiếm lấy, hình bóng quen thuộc kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!