Giản Thời Ngọ bị câu nói của Thẩm Thành làm cho ngơ ngác.
Khuôn mặt thanh tú của cậu hiện lên nét ngạc nhiên, nhưng chỉ một thoáng, mặt cậu đỏ bừng.
Cậu cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, rồi dừng lại một chút, bực bội, xấu hổ nói: Anh nói cái gì thế!
Thẩm Thành nhìn cậu từ đầu đến chân, mắt lướt qua khuôn mặt đẫm mồ hôi của Giản Thời Ngọ, rồi mới lên tiếng:
"Nóng như vậy, sao lại mặc áo khoác kín người như thế?"
Giản Thời Ngọ thực sự đang rất nóng, nhưng khi nghe Thẩm Thành hỏi vậy thì càng thêm khó chịu: Em không nóng!
Ánh mắt Thẩm Thành tối lại, dưới cái nhìn chăm chú của Giản Thời Ngọ, hắn tiến lên một bước. Tay hắn nắm lấy áo khoác của Cậu, khi Giản Thời Ngọ kịp phản ứng kêu lên một tiếng, áo khoác đã bị Thẩm Thành giật lên.
Giản Thời Ngọ hét lên: A!
Cậu có chút bất ngờ nhìn về phía Thẩm Thành. Thực ra ban đầu Thẩm Thành chỉ muốn giúp cậu thoải mái hơn, không phải mặc đồ quá dày rồi thực hiện những điệu nhảy kỳ lạ trong phòng.
Nhưng điều mà Thẩm Thành không ngờ tới là khi áo khoác bị lột ra, bên trong Giản Thời Ngọ chỉ mặc một chiếc áo dài cùng quần đùi, lộ ra đôi chân thon dài, trắng ngần.
Thẩm Thành khựng lại, nét mặt hắn lập tức thay đổi.
Giản Thời Ngọ cũng không ngờ Thẩm Thành đột nhiên ra tay như vậy. Cậu kêu lên một tiếng, định giật lại áo khoác từ tay Thẩm Thành, nhưng nam nhân đã khéo léo tránh đi.
Hắn thuận thế nắm lấy bàn tay mềm mại của Giản Thời Ngọ, kéo cậu vào lòng mình, cúi xuống, giọng trầm khàn:
"Đây cũng là quà đón gió sao?"
Giản Thời Ngọ đơ người.
Thẩm Thành cúi đầu, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cậu. Bàn tay hắn vuốt ve cổ cậu, môi mỉm cười: Anh rất thích.
......
Đây hoàn toàn không phải là một lễ đón gió bình thường!
Giản Thời Ngọ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng Thẩm Thành không cho cậu nhiều thời gian để phản ứng.
Người ta thường nói
"tiểu biệt thắng tân hôn", mặc dù cậu và Thẩm Thành chưa kết hôn, nhưng sau một thời gian xa cách, khi gặp lại, Thẩm Thành trở nên đặc biệt nhiệt tình. Hắn ôm chặt eo cậu, không chịu buông tay.
Hai người từ cửa đi đến sô pha, quấn quýt một hồi lâu. Nếu là trước đây, Giản Thời Ngọ nhất định đã từ chối khi Thẩm Thành hành động như vậy, nhưng hôm nay cậu cũng không hiểu tại sao, không phản kháng mà còn thuận theo, ôm lấy cổ hắn.
(??? ụa??? Σ (° ロ °))
Hử? Giản Thời Ngọ thầm nghĩ chắc là do đạo diễn cứ bảo phải thử xem mị lực của mình, nhưng cậu không dám nói thật, do dự vài giây rồi nói:
"Chẳng phải vì nhớ muốn gặp anh sao."
Thẩm Thành cười mỉm, rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời này.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại bất ngờ vang lên trong phòng. Giản Thời Ngọ nhận máy, bên kia là Hầu Tử:
"Thời ca, tớ tìm được rồi! Tớ đã tìm được giáo viên cho cậu rồi, chắc chắn có thể dạy cậu cách quyến rũ đàn ông. Mai cậu phải đi học đấy, nghe nói Thẩm tổng sắp về, lúc đó cậu có thể thử với cậu ta rồi!"
Giản Thời Ngọ không ngờ Hầu Tử lại nói chuyện này, hơn nữa càng nói càng lố.
Khi cậu định ngăn lại thì đã muộn, cậu cứng đờ nhìn hắn, liền chạm phải ánh mắt nguy hiểm của Thẩm Thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!