Chương 8: (Vô Đề)

Sau khi lên lớp học, phụ huynh được mời đến phòng giáo viên nói chuyện, còn các bé sẽ ngồi ở lớp học chơi.

Sau đó mới xuống sân trường tập trung.

Diễm Tinh đang cùng anh hai của mình chơi vui vẻ thì một bạn nhỏ chạy vào trong lớp nói với Diễm Tinh:

"A Tinh, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi. Nhu Nhi đang tìm cậu ở dưới kia đó. Bạn ấy nhờ tớ nói rằng nếu tìm thấy cậu thì nói cậu xuống với bạn ấy."

"A, vậy sao? Để tớ xuống, cảm ơn cậu nha!" Diễm Tinh cười vui vẻ nói với bạn nhỏ kia.

Sau khi đợi bạn nhỏ kia đi Diễm Tình quay Tuấn Khải vẻ mặt khó hiểu nhưng vẫn đứng lên lầm bầm.

"Không phải hôm qua đã dặn cậu ấy là khi đến thì lên lớp tìm mình sao? Sao hiện tại lại muốn xuống sân trường chứ!"

Tuấn Khải nghe em gái mình nói vậy thì có chút nghi ngờ.

Thấy em gái đang định đi xuống bên dưới thì liền kéo tay em gái mình lại hỏi:

"Hôm qua em đã dặn Nhu Nhi vậy sao?"

"Đúng vậy anh hai, em còn nói với Nhu Nhi em sẽ ở trên lớp đợi cậu ấy, cho nên hiện tại kêu em xuống sân trường bảo là không tìm thấy em. Nhu Nhi thật là, đến lời em mới nói hôm qua cũng quên mất." Diễm Tinh nhíu mi, lầm bầm nói.

"A Tinh, hay là đợi anh hai đến nói với ba mẹ một tiếng, sau đó sẽ đi xuống kia cùng em." Tuấn Khải tuy nhỏ tuổi nhưng suy nghĩ của cậu bé cũng rất chín chắn.

Cậu bé cảm giác có chuyện không tốt, vậy nên tốt nhất là đi cùng em gái.

Trước khi đi phải nói với ba mẹ một tiếng cái đã.

Dạo gần đây cậu nghe có nhiều vụ bắt cóc tống tiền, Nhu Nhi cũng không hẳn còn nhỏ nữa rồi, sắp 7 tuổi sao có thể quên lời A Tinh nói hôm qua chứ.

Tốt nhất là cậu nên đi cùng A Tinh xem sao.

"Vậy Nhu Nhi ở dưới sẽ lo lắng không tìm thấy em đó anh hai." Diễm Tinh lắc đầu tỏ vẻ không được.

"A Tinh, anh hai đi báo với ba mẹ là chúng ta ở dưới sân trường thôi. Nhỡ chốc nữa ba mẹ tìm không thấy chúng ta lại lo lắng. A Tinh ngoan ngoãn chờ ở đây nhé, hay A Tinh đi theo anh hai đến gặp ba mẹ luôn." Tuấn Khải cười nhìn em gái nói.

"A vậy cũng được, A Tinh ở chỗ này đợi anh hai. Anh hai đi mau nha, nếu không Nhu Nhi sẽ lo lắng." Diễm Tinh nghe Tuấn Khải nói, khẽ gật gật đầu.

Tuấn Khải thấy em gái ngoan ngoãn vậy thì xoa đầu sau đó chạy đến phòng giáo viên tìm ba mẹ.

Còn Diễm Tinh, sau khi thấy anh hai chạy đi, cô cúi đầu khẽ cười đôi mắt đen giảo hoạt cũng nhiễm ý cười.

Nhẩm nhẩm thời giam, cảm giác chắc hiện tại anh hai cũng nói với ba mẹ xong rồi.

Diễm Tinh liền đứng lên, vẻ mặt lo lắng nói:

"Anh hai đi thật lâu nha, A Tinh tự đi trước vậy. Liên Liên, cậu thấy anh hai tớ qua thì nói tớ xuống sân trường tìm Nhu Nhi trước nha." Diễm Tinh quay sang nói với một cô bé cách đó không xa sau đó lon ton chạy xuống dưới sân trường.

Anh hai cô dù bằng tuổi cô nhưng mà được ba cùng anh cả dạy từ bé.

Trong nhà hào môn mà, nếu như anh hai ngây ngô giống như những đứa bé cùng tuổi thì sẽ có nhiều nguy hiểm.

Chỉ có cô từ bé sống trong bao bọc của ba mẹ và có hai anh trai bảo vệ nên nhìn cuộc sống này bằng con mắt rất tốt đẹp.

Không hề biết rằng thật ra cuộc sống này rất tàn nhẫn, vì quyền lợi và địa vị đến tình thân m.á. u mủ cũng có thể vứt bỏ.

Cô hôm qua đúng là đã dặn Nhu Nhi nếu hôm nay đến thì lên lớp tìm cô.

Cũng là cô cố tình nói vậy để anh hai nghe, với trí thông minh của anh hai chắc chắn sẽ đem chuyện này nói với ba mẹ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!