Chương 505: (Vô Đề)

"Vẫn là để tôi lên cùng ngài, tôi mới có thể yên tâm." Người kia nghĩ một chút rồi lắc đầu kiên quyết nói. Ai biết từ đây lên trên văn phòng của lão đại có chuyện gì đột ngột phát sinh hay không chứ. Ngộ nhỡ có chuyện không may xảy ra, vậy anh ta có 10 cái mạng cũng không đền nổi.

Thấy anh ấy như vậy, Diễm Tinh cười trừ cuối cùng cũng để người đó theo cô vào bên trong. Diễm Tinh thuận lợi đi lên văn phòng tổng giám đốc bên trên. Mà người đàn ông vẫn đi theo bảo hộ cô luôn nhìn chằm chằm bước chân của Diễm Tinh, dáng vẻ thập phần cảnh giác. Đến khi lên tới phòng làm việc của Tần Phong, tâm trạng căng thẳng của anh ta mới từ từ hạ xuống.

Jason thấy người đó hôm nay lại theo Diễm Tinh lên tận đây. Còn là dáng vẻ cẩn trọng không khỏi cũng có chút suy đoán lung tung. Chẳng lẽ chủ mẫu có chuyện.

"Sao hôm nay anh lại theo chủ mẫu lên đây?"

"Lúc nãy chủ mẫu có tới bệnh viện khám một chuyến…"

"Gì cơ? Cô ấy…bị làm sao à? Không đúng, nãy giờ thấy chủ mẫu vẫn bình thường mà." Jason nghe đến đây nhíu mày nói.

"Không, cô ấy vào khoa phụ sản." Người đàn ông kia lắc đầu, trong mắt có ý vui vẻ.

"Chúng ta sắp có tiểu thiếu gia rồi." Người đó vừa nói vừa quay sang nhìn khuôn mặt tràn đầy vẻ bất ngờ của Jason.

Cùng lúc này trong phòng làm việc, Diễm Tinh cười nhẹ đi tới trước mặt Tần Phong.

"Sao hôm nay em lại đến giờ này? Không phải Ellie còn có chuyện sao?" Tần Phong cười cười, ánh mắt dịu dàng ôm vòng eo nhỏ nhắn của Diễm Tinh kéo xuống để cô ngồi trên đùi mình.

"Chính là có chút nhớ anh nên tới nha." Diễm Tinh mỉm cười ngọt ngào hai tay ôm cổ Tần Phong.

"Tinh Nhi, miệng em hôm nay thật ngọt." Tần Phong bị cô chọc cười, hắn hôn lên môi Diễm Tinh một cái, ánh mắt tối đi vài phần.

Diễm Tinh ở với hắn đã lâu sao không nhận ra Tần Phong thay đổi ánh mắt. Hai má cô hơi ửng đỏ, đánh lên vai Tần Phong một cái: "Anh…nghiêm túc lại chút!"

"Haha…" Tần Phong rất thích bộ dáng cô bị hắn chọc cho ngượng ngùng. Nhìn cô như vậy, Tần Phong lại càng muốn trêu chọc. Hắn cắn lên vành tai cô, giọng điệu gian tà: "Văn phòng này của anh cách âm rất tốt. Cũng sẽ không ai dám vào đây mà không có sự đồng ý của anh." Tay hắn như có như không vuốt ve dọc sống lưng của cô gái nhỏ.

"Không được…" Diễm Tinh bị hắn làm cho phát hoảng, ngay lập tức giữ tay hắn lại trừng mắt.

"Hôm nay đến còn vì muốn nói cho anh chuyện này nữa." Diễm Tinh chớp mắt cười nhẹ.

"Chuyện gì vậy? Nếu em lại muốn đi ra nước ngoài thì câu trả lời của anh là không thể." Tần Phong nheo mắt nhìn cô. Lần trước Tinh Nhi cũng là như này xong liền nháo với hắn một trận lớn.

Diễm Tinh bĩu môi: "Không phải, là có cái này muốn đưa anh xem."

Nói xong, cô đứng dậy đến ghế sofa lấy một tờ giấy từ trong túi của mình ra rồi lại đi tới chỗ của Tần Phong đưa tờ giấy cho hắn.

Tần Phong nhận tờ giấy trong tay Diễm Tinh có chút khó hiểu nhìn cô. Chỉ là đến khi hắn nhìn thấy nội dung trên tờ giấy cả người cứng đờ. Đây là lần đầu tiên trên mặt hắn lộ ra vẻ thất thố.

Diễm Tinh nhìn thấy Tần Phong như vậy không khỏi có chút buồn cười. Nhưng cô còn chưa kịp cười đã rơi vào một vòng ôm ấm áp.

"Em có thai rồi!" Diễm Tinh vỗ lên lưng hắn nhẹ nhàng nói.

"Ừm." Tần Phong ôm chặt cô trong n.g.ự. c lên tiếng. Dưới đáy mắt dâng lên tia vui vẻ cùng kích động.

Vậy là trong ngày hôm đó, cả Trừng Viên thay đổi toàn bộ đồ vật trong nhà. Sàn nhà đều được lót một thảm lông dày. Tất cả những đồ vật có thể gây nguy hại đều được dọn dẹp. Dì Trần sau khi biết chuyện Diễm Tinh đã mang thai, kích động tới nói không nên lời, khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt. Rốt cuộc thì Trừng Viên cũng sắp có tiểu chủ nhân nữa rồi.

Diễm Tinh sau khi về thấy được sự thay đổi này thì dở khóc dở cười. Không đến nỗi phải như thế này chứ!

Tối ngày hôm đó khi Tần Phong cùng cô xuống nhà ăn tối. Nhìn mấy món thịt trên bàn, dạ dày của Diễm Tinh lại dâng lên cảm giác khó chịu. Ngay lập tức cô bụp miệng đi vào phòng vệ sinh nôn khan.

Tần Phong thấy cô như vậy cũng ngay lập tức theo sau. Tới khi Diễm Tinh từ trong phòng vệ sinh đi ra, cả người đã nhiễm tầng mồ hôi mỏng.

"Tinh Nhi, em sao vậy? Khó chịu? Dì Trần, gọi Cẩm Trúc đi!" Sắc mặt Tần Phong trắng bệch ôm lấy người cô, bế cô ra sofa. So với người vừa nôn khan là cô thì sắc mặt Tần Phong còn muốn trắng hơn một phần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!