Chương 504: (Vô Đề)

Đợi khi Diễm Tinh sắc mặt mệt mỏi bước ra, Vy Hân liền tiến lên đỡ lấy cô, còn Vy Vân đưa cho cô tờ giấy, Trình Tuyết thì đang cầm trên tay một ly nước để Diễm Tinh uống cho bớt cảm giác nôn nao.

Đợi đến khi vào lại phong bao Vy Vân hơi mím môi, nhìn Diễm Tinh nói: "Tiểu thư, hay tiểu thư đi kiểm tra một chút xem. Có khi nào tiểu thư có…rồi không?"

Thân thể Diễm Tinh hơi cứng lại một chút khi nghe lời này của Vy Vân. Dạo gần đây cô thật dễ ngủ, cơ thể uể oải có chút mệt mỏi. Mà cô nghe nói cái kia cũng không đảm bảo tuyệt đối 100% không có thai, huống hồ có mấy lần hai người không dùng biện pháp, tháng này kinh nguyệt của cô lại chưa tới, có khi nào…

"Tiểu thư, hay để chúng tôi cùng tiểu thư đi kiểm tra." Vy Hân và Trình Tuyết cũng nhận ra điều này. Hai cô gái cười nhìn Diễm Tinh, trong mắt đều là vui vẻ.

Diễm Tinh nhìn họ một lát rồi nói: "Có phiền tới các chị không?"

"Không đâu, công việc đã ổn định, chúng tôi đi cùng tiểu thư có thể yên tâm hơn một chút." Vy Vân mỉm cười với cô. Hiện tại A Mỹ đang làm việc mà tiểu thư giao bên Pháp cho nên mấy ngày này sẽ không ở đậy. Họ sao có thể yên tâm để một mình tiểu thư tự đi chứ.

"Vậy nhờ các chị rồi." Diễm Tinh gật đầu cười nhẹ. Trong đầu cô lúc này đang có chút hỗn loạn cùng với cảm giác không mấy chân thực. Hôm qua cô vừa mới nói với Phong về con của hai người sau này, hôm nay lại…

Vậy là ăn trưa xong, Diễm Tinh cùng ba cô gái đi tới bệnh viện Nhân Ái. Thật ra Diễm Tinh có nói chỉ cần Vy Vân đi cùng cô là được. Nhưng mà Vy Hân và Trình Tuyết không đồng ý. Cho nên rốt cuộc vẫn là 3 cô ấy đi cùng Diễm Tinh. Người Tần Phong đưa đi bảo vệ cô đã được Diễm Tinh nói trước một tiếng, nếu cô thật sự có em bé, cô muốn tự nói với Phong. Còn nếu không có, vậy không phải sẽ khiến Phong lo lắng sao.

Hơn một tiếng sau, Diễm Tinh cùng ba người Trình Tuyết đi ra bên ngoài. Trên tay cô là giấy siêu âm, nhìn hình ảnh trên đó vẻ mặt Diễm Tinh vô cùng vi diệu, lại ẩn chứa tia hạnh phúc. Mà ba người Trình Tuyết lúc này đã cười tươi tới không thấy mắt đâu.

"Tiểu thư, chúc mừng tiểu thư!" Trình Tuyết tiến lên, cẩn thận không để nịnh chạm phải người Diễm Tinh.

"Thiếu phu nhân, người không sao chứ ạ?" Cùng lúc này, phía xa có người chạy lại. Đây là một trong những người Tần Phong phải đi bảo vệ cô. Cũng là người đứng đầu trong số họ. Người đó đương nhiên đã nghe Diễm Tinh nói rồi. Nhưng không biết Diễm Tinh tới bệnh viện làm gì. Hiện tại thấy cô đã đi ra lại cầm trên tay một tờ giấy liền tiến tới, lo lắng hỏi.

Ở trước mặt người ngoài họ sẽ gọi là thiếu phu nhân chứ không gọi là chủ mẫu.

Diễm Tinh nhìn người đàn ông lắc đầu: "Không có gì. Tôi chỉ vào kiểm tra một chút. Hiện tại tôi muốn tới Tần thị."

Mà người đàn ông kia trong lúc vô tình có nhìn được tờ giấy trên tay Diễm Tinh là giấy gì, hai mắt mở lớn hơn, trong đầu không khỏi lặp đi lặp lại hàng chữ đó.

Nghe Diễm Tinh muốn tới Tần thị, người đó liền gật đầu, trong giọng nói chứa thêm một tia vui vẻ: "Tôi ngay lập tức chuẩn bị xe đưa ngài đi."

Diễm Tinh cười gật đầu với người đàn ông, rồi quay sang ba người Vy Vân nói: "Em tới Tần thị một chuyến. Các chị cứ về trước đi."

"Chúng tôi ở đây đợi tiểu thư lên xe rồi sẽ về. Dù sao hiện tại, sức khỏe của ngài vẫn là quan trọng nhất." Vy Vân cười nói.

"Ở Ellie công việc cũng đã ổn định, chuyện còn lại tiểu thư cứ để chúng tôi lo liệu. Nếu có việc gấp, chúng tôi sẽ đến Trừng Viên tìm người." Vy Hân gật đầu, nghiêm túc nói với Diễm Tinh.

"Được." Diễm Tinh cười nhẹ nói.

Cô vừa dứt lời thì xe cũng tới nơi. Không thể không nói hiệu suất làm việc của những người này thật nhanh.

Hồi sau cô đã đứng trước cửa Tần thị. Tâm trạng Diễm Tinh hiện tại có chút kích động, cũng có chút bối rối. Tay cô vô thức đặt lên vùng bụng phẳng phiu của mình. Nơi đây, bé con của cô cùng Phong đang dần lớn lên. Khóe môi Diễm Tinh bất giác nâng lên một độ cong đẹp mắt.

"Chủ mẫu, tôi cùng ngài đi lên nhé?" Người khi nãy đi tới trước mặt Diễm Tinh cung kính nói. Hiện tại chủ mẫu đang mang trong người tận 2 tính mạng đó. Nếu họ bảo hộ không tốt cho cô, chắc chắn lão đại sẽ lột da họ rồi đem thả họ xuống biển cho cá mập ăn.

Diễm Tinh thấy anh ta khẩn trương như vậy, phì cười một tiếng: "Không sao đâu, tôi hiện tại vẫn tốt lắm. Không cần căng thẳng như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!