Chương 503: (Vô Đề)

"Mấy hôm nay ở Ellie có hơi nhiều việc nên khi nghe mấy bản báo cáo cứng ngắc kia, em đặc biệt muốn ngủ." Diễm Tinh gật đầu, đáng thương nhìn hắn.

Tần Phong bật cười nhéo má cô, đau lòng cô gái nhỏ: "Vậy lần sau em cứ ở trong phòng nghỉ ngơi. Đừng tới nghe nữa."

Diễm Tinh gật đầu, mơ hồ nói: "Vâng."

"Aida, tối nay em hẹn cùng chị Cẩm Trúc và An An tới thăm Nhu Nhi. Vậy mà lại quên mất." Diễm Tinh ngẩn người một lúc đột nhiệt ngồi thẳng lưng dậy nói. Nếu không phải bàn tay to lớn đang ôm eo cô giữ lại, rất có khả năng cô vì động tác quá lớn này mà ngã xuống sàn ô tô.

"Em gấp gì chứ. Hiện tại vẫn kịp." Tần Phong theo bản năng giữ chặt người cô, nhíu mày.

Vậy là xe của hai người chuyển hướng tới biệt thự Triệu gia. Thật ra các cô không đến thăm Mạn Nhu quá thường xuyên. Cậu ấy vẫn còn đang trong tháng, cho nên mọi người lo lắng sẽ ảnh hưởng tới cậu ấy nghỉ ngơi. Từ hôm ra viện tới giờ, ba người các cô mới tới thăm cậu ấy 1 lần.

Khi Diễm Tinh và Tần Phong tới nơi, vừa vặn lúc vợ chồng Hạo Hiên và vợ chồng Capo Sở Tiêu ở bên ngoài.

Vậy là cả sáu người cùng đi vào bên trong. Biệt thự Triệu gia trong nháy mắt náo nhiệt hơn hẳn. Ba người Diễm Tinh nhìn đứa cháu này của mình, thế nào cũng thấy đẹp mắt. Ba cô gái thi nhau muốn ôm em bé. Tuấn Khải và Mạn Nhu đặt tên cho đứa bé là Triệu Tuấn Triết. Diễm Tinh nhìn Triết Nhi hai mắt tròn xoe nhìn mình, môi cô cũng cong thành hình nụ cười: "Tiểu Triết Nhi ngoan, cười với cô một cái nào."

Không biết đứa trẻ có hiểu hay không, nhưng khi Diễm Tinh nói xong, thằng bé thật sự cong miệng cười, cánh tay trắng nõn khua loạn trong không trung, dáng vẻ vô cùng yêu thích vị tiểu cô cô này của mình.

Mạn Nhu nhìn con trai tay chân vung loạn xạ thì bật cười: "Đứa nhỏ này từ bé đã háo sắc." Tiểu Triết Nhi rất kén người. Chỉ có cha mẹ và ông bà mới có thể bế bé. Nếu là người lạ, chạm vào liền khóc lớn. Tính ra Diễm Tinh đây mới là lần đầu tiên bế, liền nở nụ cười tươi như vậy, quả thật là tiểu háo sắc. Mọi người nghe lời này của Mạn Nhu thì phì cười.

Bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Tối đó khi trở về Trừng Viên, Diễm Tinh dựa vào người Tần Phong. Cô nhớ tới dáng vẻ khả ái đáng yêu kia của tiểu Triết nhi bất giác nói: "Phong, anh nói nếu chúng ta có em bé. Vậy không biết dáng vẻ của bé con sẽ như thế nào nhỉ?"

Tần Phong thật ra không mong chờ việc đó lắm. Nhưng nghe cô nói vậy hắn cũng bất chợt nghĩ tới, đứa trẻ do Tinh Nhi của hắn sinh ra hẳn sẽ không xấu.

"Hẳn là sẽ giống em." Nghĩ đến đây Tần Phong cong môi cười. Nếu như vậy, hắn thật sự có chút chờ mong với con của hai người.

Ngày hôm sau như thường lệ Diễm Tinh tới Ellie. Đợt này Ellie càng ngày càng mở rộng. Vì vậy những nhà thiết kế trẻ xin vào đây cũng ngày càng nhiều. Đơn đặt hàng cũng theo đó tăng lên mỗi ngày. Chỉ là Ellie vẫn giữ nguyên lối làm việc như cũ. Số lượng thiết kế ra theo mùa vẫn chỉ ấn định theo con số nhất định. Vì vậy, trang phục của Ellie luôn luôn cháy hàng.

Sắp tới đợt ra mắt mới vì vậy Diễm Tinh đến Ellie thường xuyên hơn. Buổi trưa Diễm Tinh không tới Tần thị mà cùng Vy Hân, Vy Vân và Trình Tuyết cùng đi ăn trưa.

"Chị Tiểu Tuyết, chị thôi được rồi đó, làm em nổi hết cả da gà!" Lúc ngồi đợi đồ ăn lên, Vy Hân tranh thủ một chút lên mạng. Mấy ngày gần đây cô bận tới bù đầu, làm gì có thời giờ lên mạng. Chỉ là vừa lên đã thấy Trình Tuyết cùng người yêu khoe ân ái, cô rùng mình đưa ra trước mặt Trình Tuyết nhăn mặt. Diễm Tinh và Vy Vân cũng theo đó tò mò ngó đầu ra xem. Xem xong Vy Vân vẻ mặt ghét bỏ y chang em gái mình.

Còn Diễm Tinh da mặt vốn đã rất dày cùng với khả năng tiếp nhận đã lên một tầm cao mới, nhìn xong cô chỉ cười một tiếng mà thôi.

"Hai người làm hơi quá rồi đó, tiểu thư cũng có phản ứng gì đặc biệt đâu. Tiểu thư, người thấy như vậy là bình thường đúng không ạ?" Trình Tuyết lườm Vy Vân và Vy Hân một cái sau đó quay sang Diễm Tinh cười nói.

Thấy Trình Tuyết lấy tiểu thư ra làm lá chắn, Vy Vân và Vy Hân đồng loạt nhìn sang Diễm Tinh, biểu cảm vô cùng mong đợi. Diễm Tinh bị kẹt ở giữa chỉ có thể cười cười, cũng may lúc này phục vụ mang thức ăn lên. Diễm Tinh hai mắt sáng rực: "Ăn thôi, sáng nay làm việc có chút mệt, em đói rồi."

Rốt cuộc là ba cô gái kia cũng chuyển lực chú ý lên bàn đồ ăn. Các cô quả thật cũng rất đói bụng nha.

Diễm Tinh thở phào, gắp một miếng thịt tới bên miệng. Có điều vừa mới cho vào miệng, cảm giác buồn nôn ập tới. Cô bụp miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan. May mắn là cảm giác buồn nôn này không quá gay gắt, súc miệng một chút liền dịu xuống bớt. Mà ba người Vy Vân bên ngoài thấy Diễm Tinh như vậy thì ngay lập tức đứng lên, đến trước cửa nhà vệ sinh lo lắng nhìn vào.

Cũng may hôm nay phong bao họ đặt gần với nhà vệ sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!