Chương 47: (Vô Đề)

"Yên lặng, đừng nói bậy. Đấy là Triệu tiểu thư đấy, cẩn thận Phó tổng nghe được, phó tổng tống cổ cậu đi bây giờ." Thư ký Tống vừa nghe người kia nói vậy sắc mặt trắng bệch, nhìn vào trong phòng thấy không có động tĩnh gì mới thở phào một hơi, trừng mắt nhìn người bên cạnh nói.

Phó tổng đối với em gái là yêu thương cùng cưng chiều.

Nếu ai không biết điều mà động vào Triệu tiểu thư, chắc chắn Phó tổng sẽ lột da người đó.

Thư kí nam kia vốn vừa mới vào công ty, lại nghe thấy thư kí Tống nói vậy sắc mặt biến đổi.

Hóa ra lại là em gái của Phó tổng.

Anh suýt nữa đã đắc tội với thiên kim tiểu thư Triệu Gia.

Nghĩ một chút, trên đầu nam thư kí đã đầy mồ hôi.

Cũng may Phó tổng không nghe thấy, nếu không công việc vất vả mới có được này chưa kịp làm đã bị đuổi rồi.

Diễm Tinh cùng Tiểu Mỹ đi vào thang máy, xuống dưới tầng 1.

Nhưng hai người không đi ra ngoài mà đi vào phòng vệ sinh bên dưới đó.

"Tiểu thư, cô ấy vẫn ở trong này." Tiểu Mỹ nhìn Diễm Tinh nói.

Diễm Tinh gật đầu sau đó vào bên trong.

Nhưng còn chưa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng khóc.

Cô đã nghe A Mỹ nói qua, cô gái này lúc nãy về đến văn phòng bị mọi người chế nhạo mới lại đến đây khóc tiếp.

Cô nhân viên kia đang khóc bỗng dưng thấy có người đi vào lập tức nín, khóc lấy tóc giấu đi khuôn mặt đầy nước của mình ra vẻ đang rửa tay.

Diễm Tinh cũng không vội, cô đến cạnh bồn rửa tay cũng bắt đầu rửa.

Cô gái kia vì trong lòng đang buồn, cũng không có tâm trạng để ý đến người vừa vào là ai rửa tay xong muốn quay người đi ra ngoài.

Nhưng vừa bước bên tai đã vang lên một giọng nói trong trẻo lại: Sao chị lại khóc?

Cô nhân viên kia giật mình, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn A Tinh.

Vừa ngẩng đầu lên trong mắt đã hiện lên kinh ngạc nhưng rất nhanh lại cúi đầu xuống nói:

"Không có gì ạ, tiểu thư không cần để ý." Nói xong lại muốn đi ra bên ngoài.

Diễm Tinh cười nhẹ, giọng nói có chút không hài lòng:

"Nếu chị không làm vậy việc gì phải khóc? Khóc giải quyết được mọi chuyện sao?"

Vừa nói cô vừa lấy khăn giấy lên từ từ lau bàn tay trắng nõn.

"Tiểu thư còn nhỏ, có nhiều chuyện còn chưa rõ. Tôi còn phải đi làm việc, tiểu thư cứ tự nhiên." Cô nhân viên kia nghe Diễm Tinh nói thì ngây người.

Nhưng ngay lập tức nghĩ, dù sao thiếu nữ trước mặt vẫn còn là trẻ con, lại sống trong gia đình tốt như vậy, được bao bọc từ bé, làm sao hiểu được nỗi khổ của người bình thường như cô.

"Cơ hội anh cả em cho chị không phải để chị lãng phí thời gian đến đây khóc.

Thay bằng việc khóc, chị hãy tìm cách minh oan cho chính bản thân mình.

Ở nơi đây chỉ công nhận những người có thực lực, quyết đoán chứ không nhận người mềm yếu.

Nếu chị đã không làm, vậy việc gì phải buồn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!