Nghĩ đến đây, trong lòng Diễm Tinh bỗng dưng trầm xuống một chút, cô không muốn một thiếu niên tốt đẹp như vậy lại bị hủy hoại.
Dù hắn không c.h.ế. t nhưng về sau lại...!
"Nhóc con, vừa rồi ra tay cũng thật độc ác." Tần Phong khẽ búng chán Diễm Tinh nói.
Vừa rồi hắn thấy A Tinh nhìn hắn, dù che giấu nhưng hắn vẫn thấy sự không đành lòng trong mắt Diễm Tinh.
Mà ánh mắt này lại hướng về phía hắn, làm Tần Phong có chút khó hiểu.
"Là họ bắt nạt An An trước, A Tinh chỉ đòi lại công bằng cho An An thôi." Những đứa bé kia bắt nạt An An, còn Mã Diệu Linh lại đứng yên xem những đứa bé đó bắt nạt em họ mình.
Coi mình chính là hòn ngọc quý nhưng coi người khác không ra gì, cô hôm nay dạy cho chúng một vài học cái gì mới là cậy quyền lộng hành.
Cho dù chú Tần có biết chuyện phát sinh ngày hôm nay chắc chắn cũng sẽ không trách cô mà còn sẽ đánh giá cô cao hơn chút.
Cô như vậy còn là nhẹ tay, nếu hôm nay không phải ngại nơi đây là Tần Gia, chắc chắn cô sẽ không nhẹ tay như vậy.
Sống lại một đời, cô không bao giờ muốn nhịn vì đại cuộc nữa.
Nếu là kiếp trước, chỉ một chuyện như vậy cô cũng sẽ không làm lớn nhưng cô nhường họ thì sao, họ lại được nước lấn tới.
Không bằng ngay lúc đầu dứt khoát ra tay, để cho họ biết cô không phải người dễ bắt nạt.
Tần Phong mỉm cười không nói thêm gì.
Sau hai tuần ở cùng Diễm Tinh, ít nhiều hắn cũng biết được tính tình của nhóc con này.
A Tinh sẽ không bao giờ để bản thân mình phải chịu thiệt.
Dù nhóc con này đang mỉm cười khi đối diện với ngươi nhưng trong cái đầu nhỏ kia luôn suy nghĩ làm cách nào để chỉnh c.h.ế. t ngươi.
Tính tình này hắn rất vừa ý.
Tần Phong bế Diễm Tinh vào bên trong chào Tần Huy sau đó đưa cô lại Trừng Viên.
Từ khi nãy Diễm Tinh đã có vẻ mất hứng, Tần Phong nhìn Diễm Tinh hỏi: Sao vậy? Không vui.
Diễm Tinh khẽ lắc đầu, cô là đang thương cảm cho thiếu niên trước mắt.
Kiếp trước dù hắn gây cho cô ấn tượng xấu.
Sang kiếp này lại bỗng nhiên tiếp cận cô, khiến cô đối với hắn nghi ngờ.
Nhưng hắn đối với cô lại phi thường kiên nhẫn cùng ôn nhu, nếu là diễn kịch đã lâu như vậy rồi Tần Phong đối với cô lại rất tốt, còn là càng ngày càng tốt, chưa từng nặng lời quát nạt cô.
Và cô cũng không nghĩ đến một người như Tần Phong lại phải diễn kịch trước mặt mọi người để lấy lòng cha mẹ cô.
Khả năng duy nhất chính là hắn thật sự coi cô giống em gái hắn, hết thảy bảo vệ cùng chăm sóc cô.
Nghĩ đến kiếp trước, vào lúc tuổi còn trẻ như vậy lại gặp tai nạn khiến hắn mất đi khả năng làm cha, trong lòng cô lại thấy thương xót.
Kiếp này cô sống lại, không biết có thể thay đổi vận mệnh của hắn hay không.
Trong lòng Diễm Tinh đang suy tính chuyện này.
Muốn hại được Tần Phong, Ngu Tư Vũ hẳn đã sắp xếp từ rất lâu.
Mà bà ta không phải ra tay lúc này lại ra tay khi Tần Phong 23 tuổi, tức là lúc đó thế lực ủng hộ Tần Lâm đã vững nên bà ta mới dám ra tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!