Triệu Diễm Tinh nhớ lại những ký ức kia bàn tay nhỏ nhắn đang cầm chiếc vòng tay nắm chặt thành quyền, đến khi trong lòng bàn tay cảm thấy nhói đau mới mở ra.
Lúc này trong lòng bàn tay của Diễm Tinh đã có vết thương do chiếc vòng tay để lại.
Máu tươi theo đó chảy xuống.
Nhưng Diễm Tinh lại nhìn chằm chằm vào vết thương cũng không có động tĩnh gì khác chỉ cười nhẹ.
Nếu để người khác nhìn thấy Diễm Tinh lúc này, chắc chắc sẽ bị bộ dạng cô dọa cho sợ.
Một cô bé có gương mặt tinh xảo như búp bê sứ nhưng ánh mắt lại không chút độ ấm, một bộ dáng oán hận đầy mình, nào có bộ dáng đáng yêu gì đâu chứ.
"A Tinh, anh vào được không?"
Tiếng nói bên ngoài cửa vang lên, theo đó là tiếng mở cửa.
Dạ được ạ! Nghe thấy tiếng anh trai, Diễm Tinh hoàn hồn điều chỉnh lại cảm xúc, ngọt ngào lên tiếng.
Bộ dạng bây giờ so với bộ dáng đáng sợ lúc nãy thật khác một trời một vực.
Triệu Hạo Hiên bước vào phòng, thấy em gái nhỏ đang ngồi trên bàn nhỏ cười ngọt ngào nhìn mình trong lòng cũng vui vẻ.
Đến bên cạnh Diễm Tinh cậu đưa cho A Tinh một chiếc vòng tay bằng bạc, trên đó có những hoa văn rất nhẹ nhàng nhưng lại tinh tế.
"A Tinh, hôm qua anh cùng ba đi ra ngoài một chuyến. Tình cờ thấy được chiếc vòng này, cảm thấy rất đẹp nên mua về cho em. A Tinh xem xem có thích không?" Tiếng cậu bé 15 tuổi vang lên, nghe chững chạc hơn người cùng tuổi rất nhiều.
Có lẽ là do cậu sinh ra trong gia đình hào môn, còn là con cả nên trên vai cậu phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
Vì vậy cũng chững chạc hơn những người cùng tuổi rất nhiều.
A Tình nhận chiếc vòng từ trên tay Hạo Hiên ngọt ngào nói:
"A Tính thích lắm, cảm ơn..."
Nhưng còn chưa nói xong bàn tay bên kia của cô đã bị nắm lấy.
Một giọng nói mang theo lộ lắng cắt ngang:
"Tay A Tinh làm sao thế này? Lúc nãy còn rất tốt, sao bây giờ bị thương rồi?"
Vừa nói cậu bé vừa kiểm tra tay A Tinh, rồi nhanh chóng đi lấy hộp bông băng.
Tốc độ nhanh đến nỗi A Tinh không kịp phản ứng.
Lấy hộp bông băng xong, Hạo Hiên lại cẩn thận cầm tay A Tinh lên, sau đó cẩn thận sát trùng rồi bôi thuốc.
Còn liên miệng hỏi:
"A Tinh có đau không?"
Diễm Tinh nhìn anh trai của mình, trong lòng không khỏi dâng lên xúc động.
Lại nghĩ đến đời trước của mình, anh cả và anh hai đều rơi vào tay của người đó.
Mặc dù cô không biết hai anh trai của cô phải trải qua những gì nhưng cô biết chắc rằng rất đau khổ.
Nghĩ đến đây hốc mắt của cô bất giác hồng lên, nước mắt nhẹ nhàng lăn xuống gương mặt tinh xảo.
Hạo Hiên sát trùng tay cho Diễm Tinh, lại thấy mình hỏi nhưng Diễm Tinh không trả lời thì nhìn lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!