Ánh mắt Diễm Tinh nhìn cảnh tượng này lạnh đi vài phần, sau đó đi đến cạnh mấy đứa trẻ kia nụ cười tươi như hoa nở, ánh mắt tràn đầy phấn khích:
"A ở đây có chuyện gì vui vậy, mình có thể chơi cùng không."
A Tinh! Diệu An thấy người đến là Diễm Tinh, bộ mặt hoảng hốt đến cạnh cô giọng run run nói:
"Mau... mau bắt hộ tớ... có con sâu!"
"Chị đã nói rồi, em cứ đòi ra đây. Nơi đây là vườn cây, rất nhiều sâu!" Người vừa nói là Mã Diệu Linh.
Nói xong liền bước lên muốn giúp Diệu An bắt con sâu kia ra, nhưng còn chưa chạm đã bị Diệu An tránh đi.
"Đến đây, để chị xem xem. Ở đây toàn trẻ con, rất sợ, sẽ không ai dám bắt giúp em, để chị dẫn em đi gặp chú thím." Giọng nói chị ta đầy lo lắng, như muốn đi lên xem Diệu An có sao không.
Diễm Tinh không thèm để ý đến chị ta, đưa tay bắt lấy con sâu đang bò trên cổ của Diệu An xuống.
Nụ cười trên mặt lại càng thêm tươi, giống như hiện tại cô rất vui vẻ.
"Hóa ra là mọi người đang chơi với con sâu này. Thật vui đi!" Diễm Tinh lên tiếng, giọng nói trong trẻo vang lên khiến đám trẻ con đang cười kia im bặt.
Những đứa trẻ này đều là con nhà giàu.
Trong nhà được cha mẹ yêu thương quen thói phách lối, luôn muốn dẫm đạp người yếu thế hơn mình.
Được, vậy để hôm nay cô cho chúng thấy rốt cuộc cái gì gọi là cậy quyền lộng hành.
"A, thật đáng sợ. Nó thế lại dám cầm thứ bẩn thỉu kia." Một đứa bé gái trong đó nhìn Diễm Tinh lên tiếng, bộ dáng ghét bỏ.
Mấy đứa trẻ xung quanh đương nhiên cũng nhìn Diễm Tinh với ánh mắt khinh miệt.
Nhìn đến đứa bé này, Diễm Tinh cười nhẹ.
Trên người đứa bé đang mặc một chiếc váy màu hồng phấn, ngang hông là một bông hoa màu trắng.
Trên đầu thắt hai nơ trắng ở hai bên, nhìn vào rất diễm lệ.
Diễm Tinh nghe lời này khẽ bật cười ngây thơ nói:
"A vậy là chúng ta không nên động vào nó?"
"Đúng vậy, chỉ có đứa thấp kém mới thích cầm mấy con này. Mày với nó, quả thật giống nhau, bảo sao bị sâu bám lấy!" Đứa bé đó cười nói, mấy đứa trê xung quanh cũng cười theo.
Mạn Nhu nhìn vậy tức giận, muốn cãi mấy câu nhưng bị Diễm Tinh giữ chặt tay.
Sau đó cô mỉm cười, vẻ mặt ghét bỏ nói:
"A Tinh thấy chị nói rất đúng. Cho nên, thứ này nên vứt đi thôi!" Nói xong cô vung tay quăng con sâu kia đến chỗ đứa bé vừa rồi.
Bé gái đó còn đang cười đến vui vẻ, chưa kịp thu hồi nụ cười thì thấy một vật gì đó màu xanh đáp xuống ngay cạnh miệng mình.
Con sâu vì vừa bị ném hoảng sợ, thấy đã đáp xuống liền lập tức muốn bò đi, ai ngờ nó ngọ nguậy lại rơi thẳng vào miệng đứa bé kia.
Bé gái đó quả hoảng sợ phun con sâu ra nôn khan.
Sau khi dứt cơn buồn nôn thì vừa lấy tay quệt miệng vừa khóc lớn.
Tất cả những đứa bé khác vừa thấy cảnh này lập tức ngậm miệng, cách xa bé gái kia.
Ánh mắt nhìn Diễm Tinh thêm vài phần sợ hãi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!