Lúc Diễm Tinh tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Mi mắt cong vút mở ra để lộ đôi mắt tuyệt đẹp vì buồn ngủ có chút mơ màng.
Sau khi định thần lại, đôi mắt đen láy đó mở to, cả người bật dậy.
Diễm Tinh đến dép cũng không kịp mang, mở cửa chạy một mạch xuống dưới nhà.
Devil đứng ngoài phòng Diễm Tinh bỗng dưng thấy cửa mở sau đó một bóng dáng nhỏ bé vọt qua mặt hắn thì chạy theo.
Hôm qua thiếu gia đã có lời muốn hắn đi theo bảo vệ đứa bé này, nói hắn hôm nay đến làm quen.
Hắn vốn không có hứng thú với việc này nhưng thiếu gia đã phẫn phó vậy hắn cũng sẽ nghiêm túc làm theo.
Có điều mới đến đứng trước cửa phòng Diễm Tinh đã thấy cô bé mở cửa chạy vọt qua mắt hắn, theo bản năng hắn muốn bắt người lại.
Diễm Tinh đang chạy bỗng nhiên có một người túm cổ áo cô xách cả người cô lên.
Lúc nhìn đến thì thấy người đang xách mình là Devil, cô cau mày, giọng nói hàm chứa tức giận: Làm gì vậy?
"Tôi đến làm quen với tiểu thư!"
Devil không nhanh không chậm đáp nhưng vẫn chưa đặt Diễm Tinh xuống đất.
Tên này hôm nay rốt cuộc lên cơn gì mà lại đến đây quấy rầy cô.
Diễm Tinh trừng mắt nói với hắn: Thả tôi xuống! Vì Diễm Tinh còn bé tuổi, giọng nói non nớt cộng thêm gương mặt khả ái, dù thế nào cũng không phát huy được sự giận dữ.
Người khác nhìn vào thế nào cũng không thấy có sức sát thương.
Devil thấy cô bé trước mặt thế nhưng lại dám nổi cáu với mình, mày hơi nhíu nhưng cũng thuận theo thả Diễm Tinh xuống.
Đây là đứa bé đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của hắn mà không sợ hãi òa khóc, còn dám phát giận với hắn.
Diễm Tinh sau khi được thả xuống, mắt đen trừng hắn một cái rồi lại tiếp tục chạy.
Devil đang muốn tiếp tục đuổi theo thì nhìn thấy bóng dáng bên kia cầu thang, lập tức dừng lại không tiếp tục đuổi theo Diễm Tinh nữa.
Diễm Tinh đang muốn chạy xuống dưới nhà, nhưng chân chưa kịp bước xuống cầu thang cả người lại bị nhấc lên lần nữa.
Lần này, Diễm Tinh quả thật phát giận, không để ý xem người vừa kéo cô lên là ai quát:
"Đã nói thả... xuống." Nhưng vừa mới nói được một nửa, giọng điệu cô đã mềm đi, đôi mắt trong vắt hiện lên sự vui vẻ, cười gọi: Phong ca ca~
Chạy đi đâu?
Tần Phong thấy Diễm Tinh cười tươi ngọt ngào gọi mình, trong lòng giống như có dòng nước ấm chạy qua.
Nhưng khi nhìn đến đôi chân trần của Diễm Tinh thì nhíu máy nói.
Lại đánh giá Diễm Tinh một lượt.
Nhóc con này tóc tai lộn xộn, áo ngủ cũng chưa thay, bàn chân trắng trẻo với năm ngón chân vì vừa chạy nên hồng nhuận, lại còn không đi dép, hiển nhiên vừa ngủ dậy đã xông ra ngoài.
Gặp ca ca nha~ Diễm Tinh cười tươi nói.
Tần Phong nghe vậy, ôm Diễm Tinh chắc thêm một chút, bế Diễm Tinh đến phòng của cô, còn lướt qua Devil nói:
"Cậu xuống nhà bảo dì Trần cứ dọn bữa sáng, tôi sửa soạn cho A Tinh xong sẽ cùng A Tinh xuống." Chưa kịp nghe Devil trả lời thì hắn đã bế Diễm Tinh bước vào phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!