Ông ta thật sự tức c.h.ế. t rồi.
"Hai mẹ con bà về ngay cho tôi, không thể ở đấy thêm được nữa." Triệu Chính nghiến răng nói sau đó cúp máy.
Trong đầu ông ta, suy nghĩ xoay chuyển rất nhanh.
Không sao, không sao có chút rắc rối nhưng để yên một thời gian sẽ không sao nữa.
Hiện tại phải bồi dưỡng Lam Lam cho tốt, về sau có danh tiếng tốt vậy mới tạo được quan hệ tốt, cũng kiếm được hôn sự tốt.
Như vậy, giúp ích rất nhiều cho con đường sau này của ông ta.
Tại Trừng Viên
Trên bàn ăn, Tần Phong vừa gắp đồ ăn cho Diễm Tinh vừa nói:
"Thứ 7 này, A Tinh đi với ca ca đến Tần Gia."
Tần Gia?
Diễm Tinh ngạc nhiên nói.
Tự dưng đem cô đến Tần Gia làm gì.
"Chú Tần nói muốn gặp em." Tần Phong mặt không biểu cảm nói.
"Chú Tần biết A Tinh ở đây sao?" Diễm Tinh nhíu mày hỏi.
"Ừ, mẹ kế của anh nói!" Tần Phong gật đầu, lại tiện tay đút cho Diễm Tinh miếng cá.
Diễm Tinh gật đầu cũng tự nhiên há miệng để hắn đút cho cô ăn.
Thói quen này được hình thành mấy ngày nay rồi.
Lúc đầu cô còn không quen hắn đút nhưng về sau cũng mặc kệ hắn.
Có người đưa đồ đến tận miệng ngại gì cô không ăn.
Dì Trần bên này thấy Tần Phong chăm sóc một người như vậy thì vui vẻ.
Nếu... tiểu thư còn sống vậy thì tốt quá.
Thiếu gia chắc hẳn cũng sẽ chăm sóc em gái tốt như vậy, cũng sẽ không quạnh quẽ như bây giờ.
Dì Trần nhìn một hồi, khẽ lau khóe mắt rồi vào trong bếp.
Hôm sau là ngày phẫu thuật của Ngô lão gia.
Trước lúc phẫu thuật, Tần Phong để cho Diễm Tinh nói chuyện với Ngô lão gia một lần.
Diễm Tinh nói chuyện chọc Ngô lão gia vui vẻ một hồi sau đó mới đi học.
Ngô Giai Ý thấy con gái mặt mày sáng láng, tinh thần thật tốt cũng yên lòng.
Bình thường Tần Phong lạnh lùng ít nói, bà sợ Diễm Tinh ở cạnh cậu ta sẽ cảm thấy ngột ngạt.
Nhưng xem ra Tần Phong chăm sóc con gái bà rất tốt.
Có điều Ngô Giai Ý không biết, nếu thật sự là Diễm Tinh trước đây, e rằng đã sớm bị Tần Phong dọa cho sợ c.h.ế. t khiếp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!