Nghe được nhưng lời này, trái tim Diễm Tinh run lên một hồi.
Cô năm trên giường bệnh, không ngờ rằng chị họ lại có thể nói với cô những lời như vậy.
Sau đó, sau đó cũng chính là lúc cô nhảy lầu, rồi quay về khi còn bé.
Có lẽ ông trời thương tiếc cô, nên hiện tại cho cô một khởi đầu mới.
Đem những người đẩy gia đình cô vào vực thẳm phải trả giá vì những gì họ đã làm.
Kiếp trước, chị họ về nước vào thời điểm này nhưng không học cùng trường cô.
Xem ra, qua lần bắt cóc vừa rồi Triệu Đức Hải sợ cha mẹ cô nghi ngờ nên mới đem con cái đến đây.
Khóe môi Diễm Tinh cong lên, cách này đúng là có chút hiệu quả, nhưng với điều kiện cô là Triệu Diễm Tinh của ngày xưa.
Còn hiện tại, cô sẽ không để ông ta xoa dịu nghi ngờ trong lòng cha mẹ như vậy.
Ngày hôm sau, Diễm Tinh đến lớp, thấy Triệu Lâm Lam đã ngồi ở chỗ ngồi.
Diễm Tinh nở nụ cười thật tươi đến ngồi cạnh Triệu Lâm Lam vui vẻ kể chuyện.
Triệu Lâm Lam thấy Diễm Tinh như vậy cũng là qua loa lấy lệ một hai câu sau đó lại thôi.
Dù sao cũng mới là một đứa trẻ con, yêu ghét gì đều thể hiện ở trên mặt, Triệu Lâm Lam dù có được Triệu Đức Hải dạy dỗ như thế nào đi chăng nữa cũng không thể khống chế hết biểu cảm trên mặt mình.
Diễm Tinh thấy vậy trong lòng thầm cười nhưng ngoài mặt là một bộ dáng mất mát.
Cô cũng không nói gì nữa, chỉ cúi đầu nhìn quyển vở trước mặt.
Diễm Tinh lúc học không để ý đến sắc mặt của người bên cạnh, cứ như vậy học bài sau đó giờ nghỉ giải lao lại nói chuyện với hai người bạn thân.
Trực tiếp đem người nào đó quẳng ra sau đầu.
Nhìn thái độ của Diễm Tinh, Triệu Lâm Lam sinh khí.
Dù sao cũng mới là một đứa trẻ 6 tuổi, không nghĩ nổi nhiều như vậy.
Triệu Lâm Lam thấy Diễm Tinh không nói chuyện với mình mà chỉ nói chuyện với Mạn Nhu cùng Diệu An liền tiến lên nhìn Diễm Tinh nói:
"A Tinh, sao em lại không để ý đến chị? Không nói chuyện gì với chị mà chỉ nói chuyện với 2 người này? Có phải ghét chị không?"
Không thể không nói Triệu Lâm Lam thật sự từ bé rất giỏi về khoản diễn kịch.
Rõ ràng là tức giận như vậy nhưng vẫn bày ra dáng vẻ cô mới là người bắt nạt chị ta.
Vừa nói, hốc mắt cũng đã ửng đỏ, ủy khuất như vậy, giống như từ sáng đến giờ cô bắt nạt chị ta rất nhiều.
Mấy bạn nhỏ xung quanh thấy Triệu Lâm Lam khóc, không biết làm thế nào liền chạy đi tìm cô giáo.
Diễm Tinh nãy giờ vẫn không nói gì, gương mặt nhỏ nhắn vẫn không biểu cảm gì hết.
Triệu Lâm Lam thấy Diễm Tinh như vậy không biểu cảm gì, trong lòng sinh ra sợ hãi đến khóc cũng quên mất, chỉ đứng đó nhìn Diễm Tinh.
Ngay lúc Triệu Lâm Lam bị Diễm Tinh nhìn đến sợ hãi thật sự muốn khóc lên thì gương mặt trắng nõn vẫn đang nhìn chằm chằm mình hiện lên vẻ ủy khuất.
Chẳng mấy chốc, nước mắt từ trong hốc mắt Diễm Tinh chảy ra.
Nếu nói lúc nãy Triệu Lâm Lam khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, thì nhìn Diễm Tinh khóc thật sự đẹp hơn nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!