Ác mộng đeo bám tôi suốt một đời này, giờ đây chỉ còn là một khối thịt thối nằm đè trên người tôi mà thôi.
12
Bên ngoài đồn cảnh sát, tôi khoác áo khoác, mẹ tôi ngồi bên cạnh, toàn thân run rẩy.
Cách đó không xa, mẹ kế ôm t.h. i t.h. ể Lâm Học Quân, gào khóc thảm thiết.
Giang Lệ tương đối bình tĩnh: "Lúc đó... hắn ta... đang xâm phạm Vân Trúc, Vân Trúc cầm d.a. o rọc giấy vung loạn xạ, vô tình cứa trúng cổ họng của hắn ta."
"Vậy thì nó cũng là kẻ g.i.ế. c người, nó đã g.i.ế. c người!" Mẹ kế hét lên.
Bố tôi tiến lên, giáng cho bà ta một cái tát, rồi lại đá một phát vào chỗ hiểm của Lâm Học Quân: "Em trai bà là loại người gì bà tự trong lòng không rõ hay sao?! Nói thật đi, bà gọi nó đến đây, có phải là đã sớm nghĩ đến ngày hôm nay rồi không? Chỉ là bà không ngờ Vân Trúc dám động d.a. o mà thôi!"
"Con d.a. o của cháu ở đâu ra?" Cảnh sát quay sang hỏi tôi.
"Là d.a. o rọc giấy dùng trong giờ thủ công, mỗi người một con, chúng cháu bảo cậu ấy mang theo!" Giang Lệ nói: "Lâm Học Quân đã quấy rối cậu ấy, còn theo dõi cậu ấy, chúng cháu thấy thương Vân Trúc nên mới cùng nhau bày mưu tính kế giúp cậu ấy."
"Sao con không nói với mẹ sớm hả..." Mẹ tôi khóc nức nở.
Tôi khóc lóc nói: "Dì ấy bảo con phải học hành cho giỏi, dì ấy nói nếu con không thi được vào đại học thì bố sẽ không cần con nữa."
"Một đám người đê tiện!" Bố tôi lại cho mẹ kế một bạt tai.
Bà ta ngồi trên đất, ngơ ngác nhìn t.h. i t.h. ể Lâm Học Quân.
Hắn ta đã chết, vậy mà tấm vải trắng phủ trên người hắn ta vẫn còn phồng lên.
Cuối cùng, tôi được đưa đi giám định pháp y, vùng kín bị rách, chảy máu, DNA trong t.i.n. h d.ị.c. h trùng khớp với Lâm Học Quân.
Cộng với lời khai của bố tôi và Giang Lệ, tôi được xem là phòng vệ chính đáng, được tha bổng.
Vì danh dự của tôi, cảnh sát đã niêm phong hồ sơ vụ án, Giang Lệ cũng thề sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa.
Bố tôi đưa cho mẹ tôi rất nhiều tiền, bảo bà hãy chăm sóc tôi thật tốt, lời nói ra lời nào cũng thể hiện ông ta thường xuyên cãi nhau với mẹ kế.
"Bà ta chính là một thứ xui xẻo, mấy năm nay không biết đã lừa gạt bao nhiêu tiền của tôi để gửi về nhà mẹ đẻ, xây nhà cho bố mẹ đã c.h.ế. t của bà ta, còn mua nhà cho cái đồ đã c.h.ế. t kia nữa chứ. Bây giờ suốt ngày kêu gào em trai mình bị Vân Trúc hại chết, sống c.h.ế. t lằng nhằng. Sao bà ta không nghĩ xem cái thằng họ Lâm kia đã làm chuyện tốt gì? !"
Bố tôi phẫn nộ nói.
Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã đến lúc, tan học hôm đó tôi không về nhà, mà đi thẳng đến quán karaoke, gọi Du Phương Phương ra.
"Em gọi chị á?" Du Phương Phương không hơn tôi hai tuổi, nhưng đã uốn tóc, ăn mặc hở hang, động tác ngậm thuốc rất thành thạo.
Tôi đẩy xấp tiền lên quầy: "Gọi hai tiếng, ra ngoài."
Du Phương Phương thấy tôi chỉ là một cô bé, tuy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn đi theo tôi.
13
Tôi dẫn cô ấy đến nhà nghỉ Hạnh Phúc số 184 đường Hướng Tiền, thuê một phòng theo giờ.
"Nhóc con, em muốn làm gì?"
Một ngày tốt lành
"Em muốn tìm một người để tâm sự." Tôi trèo lên ghế, ôm đầu gối, kể cho cô ấy nghe câu chuyện tôi bị Lâm Học Quân cưỡng h.i.ế. p rồi phản kháng g.i.ế. c c.h.ế. t hắn ta.
Du Phương Phương há hốc mồm, sau đó châm một điếu thuốc khác: "Loại đàn ông cặn bã đó, c.h.ế. t là đáng đời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!