Chương 10: (Vô Đề)

Du Phương Phương nhận lấy tờ rơi: "Mẹ kiếp, chơi chán bà già rồi lại đến lượt con nhỏ, đúng là..."

"Hay là chị hẹn bố em ra ngoài cũng được, sau khi em hiểu chuyện, em chưa từng đón giao thừa cùng ông ấy."

Du Phương Phương thở dài, xoa đầu tôi: "Được rồi."

Thực ra, mẹ kế chưa bao giờ cầm d.a. o c.h.é. m mẹ tôi.

Nhưng kiếp trước, tôi nghe nói bà ta đã cầm d.a. o c.h.é. m bố tôi.

Bà ta đi bắt gian, nhìn thấy bố tôi và Du Phương Phương đang ở trong nhà nghỉ, lập tức muốn đ.â. m c.h.ế. t ông ta, suýt chút nữa thì thành công, nhưng đã bị Du Phương Phương và bố tôi hợp sức khống chế, sau đó bố tôi chia tay Du Phương Phương, quay về với gia đình.

Trước đây, mẹ tôi đã khóc, đã ầm ĩ, đã dọa tự tử, nhưng đều vô dụng.

Hóa ra mũi d.a. o không thể nhắm vào bản thân, mà phải nhắm vào bố tôi, ông ta mới biết nghe lời.

- Nhưng tại sao chứ?

Tại sao cuối cùng ông ta lại có thể sống hạnh phúc với mẹ kế?

Cái gì mà không thấy c.h.ế. t thì không chịu quay đầu, cái gì mà chấp nhận?

Đã b.ắ. n tên ra ngoài thì không nên có ý định thu hồi.

15

Tối ngày 30 tháng 12.

Tôi gọi điện thoại cho mẹ, xác nhận bà đang ở trong chùa tụng kinh, sau đó đứng dậy đến quán cà phê đối diện nhà nghỉ Hạnh Phúc.

Từ Thiên Ca mở laptop ra trước mặt tôi.

"Tôi đã xem qua hồ sơ vụ án, cảm thấy có một số điểm đáng ngờ, đến đây để xác nhận với em. Chu Sơ Đường là em gái cùng cha khác mẹ của em, đúng chứ?"

"Vâng ạ."

"Sau đó, nó bắt nạt em ở trường, bị kỷ luật. Sau khi chuyển trường, đột nhiên nó phát điên."

"Anh muốn nói gì?"

"Lâm Học Quân đã cưỡng h.i.ế. p em, em đã phản kháng g.i.ế. c c.h.ế. t hắn ta trong lúc hắn ta đang thực hiện hành vi đồi bại, tương tự, những người xung quanh em cũng đều biết hắn ta là một tên yêu râu xanh

- em không thấy chuyện này quá trùng hợp sao?"

"Đây không phải là trùng hợp." Tôi nói với Từ Thiên Ca: "Đây gọi là ông trời có mắt, gieo nhân nào gặp quả nấy."

"Trên đời này không có chuyện gieo nhân nào gặp quả nấy." Từ Thiên Ca nói: "Để tôi suy đoán một chút nhé, có phải em đã lan truyền một số thông tin em là nạn nhân, ép em gái em đến phát điên không? Cũng chính em đã dùng thủ đoạn tương tự để gài bẫy, g.i.ế. c c.h.ế. t Lâm Học Quân."

"Vâng vâng vâng, là em đã cưỡng h.i.ế. p Lâm Học Quân, là em ép hắn ta cởi quần rồi lên giường với em."

Từ Thiên Ca nói: "... Tôi chỉ cảm thấy là hắn ta đã bị em dụ dỗ, mắc bẫy của em thôi."

Một ngày tốt lành

"Em biết anh sẽ nghĩ như vậy mà."

Tôi bình tĩnh nhìn vào mặt anh ta.

Từ Thiên Ca là cảnh sát hình sự của khu vực này, kiếp trước chính là anh ta phụ trách vụ án của tôi, sau đó lấy lý do không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào, nói: "Có thể là cô bé này bị hoang tưởng bị hại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!