Bên cạnh Tây phòng là một gian phòng nhỏ riêng biệt, thấp hơn so với nhà chính. Trước kia, phòng này dùng làm bếp nấu ăn.
Cả Đông phòng lẫn Tây phòng đều có thể ở được, đều có giường đất để sưởi ấm vào mùa đông.
Hai bên Đông
- Tây đều có bếp riêng, đặt ở sân ngoài.
Ở cái thời buổi này, thứ gì ăn được là người ta đều trồng – ngô, khoai lang, khoai tây, đậu nành, đều dễ kiếm lại no bụng.
Em gái thứ hai lấy chồng rồi, Liễu Vân Sương bèn dọn về nhà mẹ đẻ, làm vườn trong sân, gieo trồng chút ít.
Mọi thứ thu hoạch được, chẳng giữ lại cho bản thân mà đều mang hết đến nhà họ Hứa.
Hai năm trở lại đây, chính sách có phần dễ thở hơn, nên nhiều nhà cũng bắt đầu tính toán. Không ai để đất sân trống trơn như trước.
Mảnh đất nào trồng được là trồng. Hành lá, rau dền, mảnh sành, chậu vỡ cũng tận dụng trồng ớt, tỏi. Sống là phải xoay sở, không thể phung phí.
Dĩ nhiên, chỉ có những nhà biết lo nghĩ mới tính toán như thế. Người bình thường, ai nấy cũng qua loa cho xong.
Lúc này, ba mẹ con đã vào tới nhà. Liễu Vân Sương đặt hành lý xuống, hít sâu một hơi rồi xắn tay áo, chuẩn bị dọn dẹp.
Vì thỉnh thoảng vẫn về nên trong nhà không đến mức quá bẩn, chỉ hơi bám bụi.
"Tri Tình, Tri Ý, mình ở bên Tây phòng nhé. Hôm nay mẹ con mình dọn phòng đó trước, tối nay ngủ tạm ở đấy, mai sẽ dọn chỗ khác, có được không?"
Hứa Tri Tình hơi ngơ ngác. Từ nhỏ đến giờ, mẹ chưa từng nói chuyện với cô bé bằng giọng điệu nhẹ nhàng như vậy.
Chưa kịp phản ứng lại, chỉ biết lí nhí gật đầu: "Mẹ, con nghe lời mẹ ạ..."
Tri Ý cũng chạy lại, ôm chân mẹ thật chặt: "Mẹ... mẹ..."
Nhìn con gái nhỏ, trong lòng Liễu Vân Sương mềm nhũn. Cảm giác mất rồi lại được khiến cô gần như muốn bật khóc.
Cô cúi xuống, ôm lấy Tri Ý, cảm thấy toàn thân con bé nhẹ hẫng.
Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, vậy mà đứa bé mới hai tuổi không khóc không mè nheo, cứ lặng lẽ chịu đựng.
Con bé đã biết đi, nói được vài câu đơn giản, nhưng ngoan ngoãn đến tội.
Cô lại vươn tay ôm luôn Tri Tình vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về:
"Tri Tình, Tri Ý, trước đây là mẹ sai, mẹ không quan tâm đến cảm xúc của các con. Để hai đứa chịu thiệt thòi, bị bà nội và cô bắt nạt...
Nhưng giờ thì khác rồi, chúng ta đã rời khỏi cái nhà ấy. Từ nay về sau, ba mẹ con mình sẽ sống cuộc sống của riêng mình. Không ai có quyền lên giọng nữa."
Lời cô nói nhẹ nhàng, tưởng như để trấn an con, nhưng thực chất cũng là tự trấn an bản thân.
Hứa Tri Tình đỏ hoe mắt, rút khỏi vòng tay mẹ, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
"Mẹ, mẹ yên tâm. Con biết nấu cơm, biết giặt quần áo, còn biết dắt em đi đào rau nữa."
Liễu Vân Sương nghe mà cay cay nơi sống mũi.
Đứa nhỏ này, thực sự quá hiểu chuyện. Mười tuổi, ở thời buổi này, cũng xem như là nửa người lớn rồi.
"Tri Tình, con cứ yên tâm. Mẹ và bố con tuy đã chia tay, nhưng nhà mình sẽ sống tốt hơn trước rất nhiều."
"Vâng, con tin mẹ!" – trong đôi mắt to tròn của con bé là sự kiên định lẫn mong mỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!