Chương 7: (Vô Đề)

Hứa Lam Xuân cứng họng. Miếng vải đó đúng là cô ta lấy được nhờ "khéo miệng", giờ bị vạch trần giữa sân, cũng không khỏi ngượng ngùng.

Nhưng cô ta đâu dễ chịu thua, cười nhạt rồi nói: "Dù sao thì giờ chị cũng chẳng còn là người nhà họ Hứa nữa, mang đi cái gì cũng phải rõ ràng. Chị mà dám ăn gian một món, đừng trách chúng tôi không khách sáo!"

Liễu Vân Sương khoanh tay, nhướng mày đáp:

"Được thôi, vậy tính cho rõ. Tôi ở đây mười mấy năm, từng ngày đều ra đồng làm công điểm, đổi lấy lương thực về. Cô thì suốt ngày ở nhà, ăn sung mặc sướng, có làm được ngày công nào không? Nếu nói công bằng, mấy năm nay tôi nuôi cả cái nhà này. Chẳng lẽ các người không nên chia cho tôi mấy chục cân lương thực?"

Nghe nhắc tới chuyện chia lương thực, bà cụ Hứa lập tức nổi xung, mặt mày cau có như bị ai giẫm trúng đuôi.

"Mày nói láo! Mày làm được mấy đồng bạc cắc, có đáng là bao mà đòi chia!"

Liễu Vân Sương không nể nang gì nữa, giọng cô vang lên lớn, cắt ngang ngay lời mụ ta:

"Bà cụ Hứa!"

Ánh mắt cô quét qua từng người đang đứng đó, ánh lên tia lạnh lùng sắc bén.

"Tôi nhắc cho bà nhớ, tôi giờ không còn là con dâu nhà họ Hứa nữa. Bà mà còn chọc tôi điên lên, tôi không chắc mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."

Giọng cô càng lúc càng chậm rãi, từng chữ nhả ra như đinh đóng vào vách, lạnh như băng giá.

"Và Hứa Lam Hà, con trai tôi còn ở trong nhà đấy. Nếu nó có mệnh hệ gì… tôi thề sẽ đốt sạch cái nhà này, không chừa một mảnh."

Tất cả đều im bặt. Cô không hét, nhưng từng lời đều khiến người ta lạnh sống lưng. Cô dẫn hai cô con gái quay lưng bỏ đi, chưa kịp bước ra khỏi cửa thì đã có người túm lấy vạt áo cô.

Là Hứa Tri Vi.

Cô bé mười tuổi, đôi mắt hoe đỏ, nhìn cô đầy bất an:

Mộng Vân Thường

"Mẹ, mẹ dẫn chị cả với em đi rồi… còn con thì sao?"

Liễu Vân Sương cúi đầu nhìn, ánh mắt lặng đi một chút. Đúng là cô suýt quên mất. Đây là "nữ chính" của kiếp trước — và cũng là đứa con gái không phải ruột thịt của cô.

Không đáp ngay, cô chỉ lặng lẽ rút vạt áo ra khỏi tay Hứa Tri Vi, ánh mắt dừng lại trên gương mặt non nớt kia một chút, rồi nhẹ giọng nói:

"Cô biết mà, cô không phải con gái ruột của tôi. Đi theo mẹ ruột mình vẫn tốt hơn là đi theo tôi."

Nói đến đây, giọng cô dần trở nên sắc lạnh:

"Hứa Tri Vi, năm cô sáu tuổi, tôi bảo cô theo Tri Tình đi đào rau dại dưới chân núi. Đó không phải tôi hành cô, mà là vì người sống trên đời, sớm muộn cũng phải học cách tự lo cho mình. Cô không làm gì, nhưng vẫn được ăn no mặc ấm, vì có người nuôi cô."

Cô dừng lại một nhịp rồi tiếp:

"Tôi không biết mẹ ruột cô nói gì với cô. Nhưng việc cô ta chưa chồng đã chửa, còn già đầu mà vẫn bám víu ở nhà mẹ đẻ… thế là người đàng hoàng sao?"

Liễu Vân Sương ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô bé:

"Cô là đứa thông minh, cái gì nên học, cái gì không nên, tôi tin cô tự biết phân biệt."

Bên cạnh, Hứa Lam Xuân như bị dẫm phải đuôi, gào lên:

"Liễu Vân Sương! Cô còn biết xấu hổ không? Đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi mà còn muốn chia rẽ tình cảm giữa tôi và con bé à?"

Liễu Vân Sương khẽ cười khẩy, giọng lạnh tanh như gió cuối thu:

"Ai là kẻ không biết xấu hổ? Có con mà không chồng, ăn bám nhà mẹ đẻ, cái đó là tự vạch mặt rồi. Cô nghĩ tôi không biết Hứa Tri Vi từ đâu mà có à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!