Chương 6: (Vô Đề)

Loại bà già như bà cụ Hứa, trong đội sản xuất không thiếu. Chuyện mắng chửi con dâu, chiếm đoạt tài sản, tranh giành cháu... chẳng phải chuyện lạ.

Liễu Vân Sương chẳng thèm tranh cãi nữa. Cô đã ly hôn, giờ việc quan trọng là thu dọn đồ đạc, rời khỏi cái nhà như chuồng chó này càng sớm càng tốt.

Hứa Lam Hà đi lẽo đẽo phía sau, mặt mày như thể mới bị ai cướp mất mạng sống.

Lúc này, cả đội sản xuất đều đang đi làm, trên đường không có mấy ai. Bà cụ Hứa nhìn bóng lưng Liễu Vân Sương phía trước, giận đến mức gần như nổ tung:

"Mày nhìn lại cái bản mặt của mày đi, nhu nhược đến độ không quản nổi một con đàn bà!"

Hứa Lam Hà cũng ngẩn ra, chẳng hiểu ra sao:

"Mẹ… chẳng phải chính mẹ bảo con ly hôn với Vân Sương sao?"

"Mày, mày muốn chọc tao tức c.h.ế. t phải không?!"

Bà cụ vừa giận vừa than, Hứa Lam Xuân thì ở bên cạnh xúi thêm, khiến mụ ta càng thêm điên tiết.

Còn Liễu Vân Sương thì không thèm để ý. Về tới nhà, cô liền đóng cửa phòng cái rầm.

Những người còn lại trong nhà họ Hứa không ai đi làm chiều hôm đó, tất cả đều ở nhà hóng hớt, tò mò không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhà anh cả và nhà em ba thì sốc không nói nên lời – ai mà ngờ được Liễu Vân Sương lại thật sự ly hôn. Thời buổi này, chuyện này chẳng khác nào một cái tát vào mặt cả dòng họ!

Bà cụ Hứa tức không chịu nổi, lôi ghế ra ngồi ngay sân, miệng lẩm bẩm như tụng kinh.

Ba đứa nhỏ đều đã vào phòng.

Liễu Vân Sương bảo Hứa Tri Tình đi thu dọn đồ đạc, còn cô thì ngồi trên giường đất, kéo Hứa Tri Lễ lại gần, ánh mắt đầy trăn trở…

Đứa nhỏ này, trong lòng chắc đang có ngàn vạn suy nghĩ – nhưng mẹ con cô phải vượt qua…

Trong căn nhà đó, ba đứa con là cả trời đất của cô, vậy mà hôm nay, Liễu Vân Sương chỉ có thể mang theo hai đứa con gái, còn đành lòng để Hứa Tri Lễ ở lại.

Cậu nhóc mới bảy tuổi, cái tuổi mà một đứa trẻ vẫn còn bám mẹ như cành non quấn quýt lấy thân cây. Vậy mà nay, cậu phải đối mặt với việc chia ly.

"Tri Lễ, con yên tâm," cô cúi xuống nắm lấy tay con, giọng nhẹ nhàng mà kiên định, "mẹ đã hứa với con thì nhất định sẽ làm được."

"Hu hu!" – cậu nhóc không nhịn được, nước mắt rơi lã chã, tiếng nức nở vang lên, nghẹn ngào đến xé lòng.

Bình thường, cô vốn đã cưng chiều cậu nhất nhà. Nói ra thì xấu hổ, chứ bản thân cô cũng từng có phần thiên vị con trai, bởi trong lòng vẫn còn nặng nề quan niệm trọng nam.

Cô ôm lấy cậu, dỗ dành mãi, cậu mới ngừng khóc, nhưng vai nhỏ vẫn run run.

"Mẹ, mẹ thật sự sẽ không bỏ con lại chứ?"

"Không đâu, ba đứa các con là sinh mạng của mẹ. Mẹ không còn cách nào khác, phải mang chị con đi trước. Chờ mẹ và các chị con ổn định, mẹ nhất định quay lại đón con."

Cô vuốt mái tóc mềm của con, từng lời nói ra đều đầy trấn an, nhưng đáy mắt cô lại phủ một tầng cay đắng.

"Dù người khác có nói gì, con cũng đừng tin. Bà nội, cô, bố con – không ai thật lòng với chúng ta. Chỉ có mẹ. Mẹ không thể bảo vệ con lúc này, nhưng con phải học cách bảo vệ chính mình."

Cậu nhóc gật đầu, lặng lẽ nghe từng lời mẹ dặn.

"Đến giờ cơm, cứ đến nhà trên ăn. Nếu không ai cho con ăn, hay ai đánh con, con đừng nhịn – chạy ra đường, đến chỗ đông người, nói to lên rằng họ ngược đãi con."

"Con nhớ rồi ạ!" – giọng cậu nhỏ nhưng kiên định.

"Và ban ngày, con nhớ đừng ở nhà. Tìm rau dại ở chân núi, đi loanh quanh cũng được. Mẹ sẽ đến tìm con, hoặc bảo chị đến. Tuyệt đối không được ở lại một mình, và tránh xa Hứa Tri Vi, nhớ chưa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!