Thẩm phu nhân nhếch môi cười nhạt, ánh mắt lóe tia lạnh:
"Đứa bé kia à… không phải loại hiền lành. Ban đầu, chị nghĩ nếu nhận về từ sớm, giáo dục lại, thì tam quan sẽ không bị lệch lạc. Nhưng… nó đã bị nhiễm độc rồi. Lên thủ đô cũng chẳng yên phận. Biết rõ mình xuất thân từ thôn quê, trong lòng luôn oán hận, cảm thấy anh chị coi thường, bạn bè khinh rẻ. Vì thế nó bắt đầu trả thù, gây chuyện với bạn học, bị người ta xa lánh. Đến lúc nhà tổ chức tiệc, nó còn cãi nhau, làm con gái nhà quyền quý bị thương nặng.
Thử hỏi, những tiểu thư danh giá đó, ai chịu bỏ qua? Nhà họ Thẩm cũng không thể che nổi, đành phải cấp giấy chứng nhận tâm thần, đưa nó vào viện điều dưỡng."
Liễu Vân Sương ngẩn người:
"Chị nói… nó bị điên rồi sao?"
"Không phải điên. Nhưng chị buộc phải làm vậy để nó thoát khỏi trách nhiệm. Em nghĩ đi, dung mạo với một cô gái, nhất là tiểu thư giàu có, quan trọng đến nhường nào. Nó đã hủy hoại người ta, nếu không có chứng nhận ấy, làm sao bên kia chịu bỏ qua?"
Nghe đến đây, Liễu Vân Sương hơi sững người. Bao lâu nay cô còn muốn cùng Hứa Tri Vi quyết một trận sống mái. Không ngờ, ở thủ đô, chính Hứa Tri Vi lại tự hủy hoại bản thân, biến thành trò cười cho thiên hạ. Điều này, ngay cả Kiều Dịch Khất cũng không tra ra được.
Trước đó, Kiều Dịch Khất cũng đã nhờ bạn bè trên thủ đô thăm dò tình hình của Hứa Tri Vi.
Kết quả truyền về, càng nghe càng khiến người ta lạnh sống lưng.
Thì ra, lúc còn sống trong nhà họ Thẩm, cô ta chẳng hề yên phận.
Đám con cái của Thẩm phu nhân đều bị cô ta ngấm ngầm nhắm tới.
Thậm chí, cô ta còn từng ra tay bỏ thuốc với cả Thẩm phu nhân.
Cuối cùng, chuyện bại lộ, nhưng người đứng ra gánh tội lại là Hứa Lam Xuân.
Cũng bởi thế, Lam Xuân mới bị đuổi về đội sản xuất Hồng Tinh, còn Hứa Tri Vi vẫn ung dung ngoài vòng, chẳng hề hấn gì.
Liễu Vân Sương nghe đến đây, khó kiềm chế được lòng nghi ngờ, liền thấp giọng hỏi:
"Thẩm phu nhân, chị nói thật với em đi... đứa nhỏ đó, sau này liệu còn có khả năng xoay người hay không?"
Đối phương bật cười, nụ cười xinh đẹp nhưng ánh mắt lại băng lãnh như dao.
"Em gái à, chị cũng không phải thỏ trắng hiền lành gì. Kẻ dám tổn thương chị và con chị, tuyệt đối không có cửa xoay người. Rắn dù c.h.ế. t rồi, nọc vẫn còn. Em nói có đúng không?"
Thoáng chốc, Liễu Vân Sương rùng mình. Nụ cười kia, đẹp thì có đẹp, nhưng sao lạnh lẽo đến vậy, như thể có thể thọc thẳng vào tim gan người khác.
"Vậy... tại sao chị lại cố ý tới đây, nói chuyện này với em?" – đôi mắt cô nheo lại, ánh nhìn ngấm ngầm nguy hiểm.
Thẩm phu nhân nhấp một ngụm trà, điềm nhiên trả lời:
"Chị đã nói rồi, chị từng đọc một quyển sách. Trong đó, kết cục viết rằng nữ chính là Hứa Tri Vi, cuối cùng có được tất cả. Nhưng..." – bà dừng một nhịp, ánh mắt xoáy thẳng vào Liễu Vân Sương – "sau khi chị đến đây, mọi thứ dường như có chút thay đổi. Câu chuyện vẫn diễn ra, nhưng có một người không giống – chính là em."
Tim Liễu Vân Sương giật thót. Đúng vậy, cô khác, bởi vì cô đã trọng sinh.
Cô nuốt khan một ngụm, giả vờ bình tĩnh hỏi:
"Em... em thì có gì khác?"
Thẩm phu nhân nghiêng người, giọng nói như d.a. o rạch vải.
"Trong sách, em c.h.ế. t rất thảm. Ba đứa con cũng không có đứa nào c.h.ế. t tử tế. Nhưng giờ đây, chị lại thấy em sống khác đi, số phận đã không còn y nguyên như trước. Em gái Vân Sương, chị biết em có bí mật không tiện nói ra. Nhưng đừng lo, ở thế giới này, ít nhiều chúng ta có điểm chung. Chị cam đoan, Hứa Tri Vi sẽ không bao giờ có cơ hội hại chị và con chị nữa. Sau này, chúng ta đều sẽ sống ngày càng tốt hơn.
Có phải không?"
Liễu Vân Sương im lặng, lòng thầm hiểu: bà ta nghi ngờ mình, nhưng chưa có chứng cứ.
Cô khẽ gật đầu, đáp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!