Chương 46: (Vô Đề)

Đổng thợ mộc năm nay hơn bốn mươi tuổi, là người bản địa, sinh ra và lớn lên ở đội sản xuất này, ai cũng quen biết, nên không cần nhiều lời xã giao.

"Ừ, tôi đến xem việc nhà ông Trần tiến độ ra sao rồi?" – Trương Trường Minh hỏi.

"Hôm nay tôi vừa sơn xong lớp đầu, đợi khô rồi sơn thêm lớp nữa là xong." – Đổng thợ mộc đáp.

"Vậy thì đúng lúc, đồng chí Liễu Vân Sương muốn đặt đóng vài món đồ, hai người cứ bàn bạc với nhau đi."

Nói xong, Trương Trường Minh dặn thêm mấy câu rồi rảo bước đi ra ngoài, chắc là tiếp tục đi kiểm tra công việc quanh đội.

Đổng thợ mộc lấy một chiếc ghế đẩu nhỏ đưa cho Vân Sương: "Em gái Vân Sương, em định làm gì nào?"

Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng đáp: "Em cần một cái tủ bát, một cái bàn con, thêm cái tủ chè nữa. Tốt nhất là làm giúp em hai cái ghế nhỏ."

Nghe vậy, Đổng thợ mộc cười hiền: "Ghế nhỏ thì ở đây có ghế đẩu đấy, em cứ lấy hai cái về dùng tạm."

Mộng Vân Thường

Liễu Vân Sương lập tức xua tay: "Dạ không được đâu ạ, đều là đồ công, sao em có thể tự tiện lấy dùng được. Anh Đổng, anh xem những món này cần bao nhiêu gỗ thì báo em biết với. Nhà em chẳng có cây nào, anh giúp em tìm chỗ nào có gỗ phù hợp thì tốt quá."

Cô là người rõ ràng, biết phân biệt rạch ròi chuyện công chuyện tư. Người ta đã lịch sự, cô cũng không thể mặt dày mà nhận không. Nhưng trong bụng cũng tính rồi – sau này nếu mua nhiều gỗ, có phần nào thừa thì đóng vài cái ghế đẩu nhỏ cũng chẳng ai nói gì.

"Ừ, em đến đúng lúc đấy. Gần đây anh rảnh việc, mà chỗ này còn ít gỗ tốt của lần trước chưa dùng đến. Em lại đây mà coi."

"Thế thì tốt quá ạ!"

Gỗ được chất trong gian phòng phía Đông, là loại lấy từ đầu năm, đến giờ đã khô ráo. Cô không rành mấy chuyện này, nên để Đổng thợ mộc tự chọn giùm.

Tính sơ qua, tất cả hết chín đồng năm hào.

"Đây là giá niêm yết của đội sản xuất rồi, anh không dám bớt cho em đâu."

Liễu Vân Sương liền đáp: "Dạ không sao đâu ạ, anh cứ tính đúng giá. Hai cái ghế nhỏ cũng tính vào nhé, con gái út nhà em còn nhỏ, có thêm ghế sẽ tiện hơn."

Đổng thợ mộc gật đầu: "Vậy em thêm năm hào nữa cho tròn chục. Anh sẽ chọn thêm một khúc gỗ nữa, làm thêm cho em cái hòm để đựng đồ."

Nghe vậy, Vân Sương hơi chần chừ. Trong nhà cô không thiếu hòm, nhưng ngẫm lại, làm thêm một cái tủ bát to hơn thì thiết thực hơn nhiều.

"Thế này đi, em đưa đủ mười đồng, anh làm giúp em cái tủ bát to hơn chút, sau này em còn để được nhiều thứ."

"Được rồi, làm vậy cũng hợp lý."

"À mà, anh Đổng ơi, mấy món này làm xong chắc cũng mất kha khá thời gian?"

Đổng thợ mộc gật gù, trầm ngâm suy nghĩ: "Bình thường thì hơn nửa tháng. Nhưng anh sẽ cố làm nhanh cho em, để nhà em sớm có mà dùng."

Rõ ràng, anh ta cũng hiểu hoàn cảnh của cô – một người đàn bà, đơn thân nuôi ba đứa con, lại mới dọn ra riêng, khó khăn thế nào ai cũng thấy. Giúp được phần nào, anh ta cũng chẳng ngại.

"Vâng, vậy thì cảm ơn anh nhiều lắm."

"Không cần khách sáo đâu, em gái. Đây đều là việc nên làm cả."

Sau khi thỏa thuận xong, cô đến nhờ kế toán đội sản xuất viết một tờ giấy biên nhận, tự tay ký tên vào. Việc này tuy nhỏ, nhưng rành mạch đâu ra đó, ai nhìn vào cũng không thể bắt bẻ. Cô cũng không trả tiền ngay mà làm theo lời dặn của Trương Trường Minh trước đó – chờ đến cuối năm có tiền rồi trả một lần, như vậy cũng đỡ bị soi mói.

Giải quyết xong chuyện đồ đạc, tâm trạng của Liễu Vân Sương nhẹ hẳn đi, coi như đã hoàn thành một việc lớn trong kế hoạch ổn định cuộc sống mới.

Về đến nhà, Hứa Tri Tình đang ngồi chăm chú đan đáy giỏ. Hai đứa nhỏ cũng quanh quẩn bên cạnh, chờ mẹ về.

Thấy cô vừa bước vào, ba đứa nhỏ chạy ùa tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!