Khóe miệng người nghe như giật giật, có người há hốc mồm, có người trố mắt ngơ ngác. Rồi đám đông bắt đầu vỡ òa.
"Trời ơi! Là con của anh em ruột á? Vậy mà cũng dám đem về nhà nuôi!"
"Không trách gì bà cụ Hứa mồm miệng suống ngày tiểu kỹ nữ... thì ra là có chuyện mờ ám!"
"Nhà này đúng là l.o.ạ. n l.u.â. n quá thể! Đúng là không thể tưởng tượng được..."
Hứa Lam Hà hoảng loạn xua tay:
"Không! Không phải như mọi người nghĩ! Tri Vi là con gái của tôi với Vân Sương! Không liên quan gì đến Lam Xuân hết!"
Mộng Vân Thường
"Xí, tưởng thật à? Giả nai mãi rồi cũng đến lúc lòi đuôi!"
"Người như Hứa Lão Nhị ấy à? Còn lâu mới đáng tin!"
...
Còn Hứa Lam Xuân thì cố nặn ra giọt nước mắt, yếu ớt phân trần:
"Mọi người đừng tin lời chị ta... Anh hai tôi là anh ruột tôi mà! Làm sao có chuyện đó được!"
Tiếng quát khản đặc của Liễu Vân Sương vang lên xé toạc bầu không khí đang ngột ngạt:
"Cô còn biết đó là anh trai của mình sao, Hứa Lam Xuân?! Hai người ôm ấp nhau tình tứ lúc nào cũng được, nhưng đến lúc người ta vạch mặt thì lại giả bộ không quen biết! Huyết thống gần như thế, sinh con ra không sợ dị dạng chắc? Hai người không biết điều đó là cấm kỵ à?!"
Lời nói ấy như một tảng đá quăng thẳng vào mặt hồ yên ả. Mọi người xung quanh đều cứng đờ, ánh mắt rùng mình nhìn về phía Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà, không khí lập tức trở nên lạnh lẽo. Ngay cả Hứa Tri Vi, con bé vừa rồi còn hùng hổ bước ra, giờ cũng đứng ngẩn ngơ, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ở thời điểm này, chuyện nam nữ cùng họ mà không ra khỏi phạm vi ngũ phục thì tuyệt đối không được kết hôn, ai ai cũng biết. Đó là điều cấm kỵ chẳng cần luật pháp ghi ra giấy, bởi đạo lý đã ăn sâu vào lòng người.
Trong đầu Hứa Tri Vi vang lên tiếng gọi yếu ớt:
"Hệ thống, tôi thực sự là con gái của Hứa Lam Xuân và Hứa Lam Hà sao?"
Hệ thống như ngập ngừng:
"Xin lỗi, ký chủ. Việc này xảy ra trước khi tôi liên kết với cô, tôi không dám khẳng định chắc chắn. Nhưng theo những gì từng được nói, Hứa Lam Xuân luôn bảo cô là con với một người đàn ông thành phố. Có lẽ, cũng không hoàn toàn là bịa."
"Chị nói bậy!" – Hứa Lam Xuân bỗng hét lên, khuôn mặt tái mét, đôi mắt đầy tức giận – "Giữa tôi và anh hai trong sạch! Sao chị có thể bịa đặt như thế được!"
Liễu Vân Sương chẳng buồn tranh cãi, chỉ khoanh tay, cười khẩy:
"Chính miệng Hứa Lão Nhị nói ra đấy, còn nói rõ Hứa Tri Vi chui ra từ bụng cô. Giờ thì cô giải thích thế nào đây?"
Hứa Lam Xuân nghẹn lời, mắt đảo liên hồi, hệt như chuột bị dồn đến góc tường. Trong đầu cô ta hiện giờ chắc chắn đang loạn như tơ vò. Làm sao biết được vì lý do gì mà Hứa Lam Hà lại buột miệng như vậy!
"Tôi không sống nổi nữa rồi! Bị chị bôi nhọ thế này, tôi còn mặt mũi nào sống ở đời!" – Cô ta gào lên, lảo đảo định lao vào cột nhà đập đầu.
"Mẹ, con c.h.ế. t đây! Con không sống nổi nữa rồi!" – Hứa Lam Xuân vừa khóc vừa vùng vằng.
Bà cụ Hứa cuống quýt, lập tức chạy tới: "Con ơi, đừng mà! Đừng dọa mẹ!"
Liễu Vân Sương nhướn mày, ánh mắt đầy khinh bỉ, cất cao giọng:
"Cô c.h.ế. t đi, tôi tin cô. Chết ngay tại đây, cho mọi người chứng kiến, nếu không thì đừng có múa mép giả vờ giả vịt. Đừng tưởng ai cũng ngu mà không nhìn ra trò diễn hạ cấp của cô!"
Cô nhấn mạnh từng chữ, như thể muốn dùng d.a. o cứa thẳng vào mặt nạ giả tạo của đối phương. Đám đông bắt đầu xôn xao, người này liếc người kia, ai cũng hóng chuyện đến đỏ cả tai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!