Hứa Lam Hà bắt đầu cảm thấy chột dạ, lúng túng nói:
"Vân Sương, thôi được rồi, anh không cần tiền nữa. Em về nhà đi, đừng gây chuyện nữa."
"Về nhà cái đầu anh!" – Cô quát lớn, mắt long sòng sọc – "Hứa Lão Nhị, thêm một lời nữa là tôi đập gãy chân anh đấy!"
Lời vừa dứt, đám đông lập tức ồ lên thích thú, bàn tán xôn xao. Ai cũng biết vài hôm trước cô đã cho anh ta một cú đá trời giáng—hôm nay xem ra lại có trò vui để coi.
Chỉ chốc lát, một đoàn người kéo nhau đến nhà họ Hứa. Gia đình này đang tụ họp dưới gốc cây dương lớn, vừa thấy cảnh ấy đã sững người.
Bà cụ Hứa đứng bật dậy, mặt mày sa sầm:
"Mày kéo lũ người đến đây làm gì hả, Liễu Vân Sương?"
"Làm gì à? Tôi đến xử lý cái mụ già không biết điều là bà đấy!" – Cô trợn mắt, giọng đanh thép – "Gọi Hứa Lam Xuân ra đây! Có gan làm mà không có gan chịu, núp như rùa rụt cổ! Mẹ con nhà bà toàn lũ mặt người dạ thú, không đứa nào ra hồn!"
Bình thường cô vốn ít mắng người. Nhưng bao năm qua, mụ ta luôn mồm rủa xả cô và con gái bằng những lời dơ bẩn nhất. Nay, cô không thể nhịn được nữa.
"Mày… mày dám?! Tao sẽ xé miệng mày ra!"
Mụ ta gào lên rồi lao thẳng về phía cô. Nhưng Vân Sương nhanh nhẹn né qua một bên, để mụ nhào thẳng vào đám đông đang đứng phía sau.
"Trời đất, bà Hứa làm cái gì vậy?!"
Dân làng xúm lại đỡ, vẻ mặt đầy khó chịu. Mụ già nhăn nhó định giở trò ăn vạ thì ngay lúc đó—
RẦM!
Một tiếng đạp vang trời khiến cánh cổng nhà họ Hứa bật tung.
"Ra đây cho tao, Hứa Lam Xuân! Cái thứ ăn hại lười chảy thây, chẳng bao giờ chịu ra đồng, lại còn đòi tao mua quần áo cho mặc! Bố thí cho cái váy liệm thì có! Cả nhà chúng mày đáng lẽ nên bị chôn sống từ kiếp trước!"
Lời lẽ phun ra như mưa tên lửa đạn, ai nghe cũng rùng mình, nhưng không thể rời mắt khỏi màn kịch.
Bên trong, Hứa Lam Xuân cuối cùng cũng chịu không nổi, lật đật chạy ra cửa, vẻ mặt oan ức:
"Liễu Vân Sương, chị muốn gì hả? Tôi đã làm gì đắc tội chị?"
Phía sau cô ta, Hứa Tri Vi cũng lấp ló đi theo.
Vân Sương liếc qua, cười khẩy:
"Giả vờ làm gì? Không phải mày xúi Hứa Lam Hà đến nhà tao đòi tiền đấy à?"
Liễu Vân Sương chống nạnh, đôi mắt sắc như d.a. o quét qua Hứa Lam Xuân. Giọng cô lạnh lùng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng:
"Tao thật sự không hiểu, dựa vào cái gì mà tao phải bỏ tiền mua quần áo cho mày? Mày là cái thá gì mà xứng đáng được mặc thứ tao mua chứ?!"
Hứa Lam Xuân bị câu nói c.h.é. m thẳng vào mặt, lập tức đỏ bừng lên. Cô ta dậm chân, cổ áo xô lệch để lộ làn da trắng bóc, giọng uất ức như thể mình mới là người chịu khổ:
"Chị... chị nói bậy! Tôi có bảo anh ấy đến đâu!"
Liễu Vân Sương hừ lạnh, nheo mắt như đã nhìn thấu tim gan gan phổi:
Mộng Vân Thường
"Không phải mày gọi anh ta đến? Vậy là ai? Tự dưng anh ta mò đến đây rồi bảo tao phải mua đồ cho mày, còn không thì đưa tiền. Lại còn bảo trên người mày đầy thương tích... Hửm? Mày cởi áo ra cho anh ta xem rồi hả?"
"Liễu Vân Sương! Chị đừng có vơ đũa cả nắm mà bôi nhọ tôi!" – Hứa Lam Xuân kêu to, ánh mắt phẫn uất nhưng lại không dám nhìn thẳng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!