Liễu Vân Sương nheo mắt lại nhìn anh ta. Rốt cuộc là đến vì số khoai lang trồng sau sân, hay còn có ý đồ gì khác?
"Còn nữa, anh nghe nói mấy người ăn sủi cảo, ăn bánh bao… Em nghĩ mình giàu lắm hả? Không sợ lũ trẻ nhà khác nhìn vào mà ganh tị chắc? Em nói thật đi, có phải em bán chiếc vòng vàng đó rồi không?"
Ánh mắt cô chợt lạnh. Hứa Lam Hà biết rõ chuyện vòng vàng là của hồi môn của cô, vậy mà giờ dám mượn cớ đến chất vấn. Cô cười nhạt.
"Hóa ra là vậy, nhắm vào cái vòng hả? Nói đi, ai sai anh đến đây?"
"Cái gì mà ai sai với khiến? Là anh tự đến. Em ra khỏi nhà, không mang một xu, vậy mà chỉ mấy ngày đã dựng được nhà, đồ đạc mới tinh, ăn uống sung túc. Anh không nghi mới là lạ."
Anh ta lúng túng chống chế, nhưng càng nói càng lòi đuôi cáo.
"Hay thật nhỉ, anh cũng biết tôi đi tay trắng? Vậy lúc tôi một mình bồng ba đứa nhỏ ra đi, anh có từng nghĩ tới tụi nó sẽ ăn gì mặc gì chưa? Bây giờ còn mặt mũi đến chất vấn tôi, anh không thấy nhục à?"
"Em có cái vòng tay, sao để con đói được? Chắc chắn là đã bán, mà cũng được bộn tiền đấy chứ.
Cho nên, chuyện lần trước em đánh Lam Xuân, anh không tính. Nhưng con bé bị bầm dập hết người, ít nhất cũng mua cho nó bộ đồ, coi như xin lỗi.
Còn Tri Vi nữa, em bỏ con bé lại, trong lòng nó cũng buồn, mua cho nó cái gì đi."
Liễu Vân Sương trợn mắt nhìn anh ta như thể đang nghe chuyện cười. Quả nhiên là một nhà họ Hứa! Động một chút là đòi hỏi.
"Anh nghĩ tôi ngu như anh à? Bán vòng tay, lấy tiền đi mua đồ cho cái người làm con tôi bị thương? Anh nghĩ tôi bị ngớ ngẩn chắc?"
"Em đừng đánh đồng. Người đánh Tri Lễ là mẹ anh, không liên quan gì đến Lam Xuân hay Tri Vi."
"Ha! Hứa Lam Hà, tôi sống với mấy người bao nhiêu năm, tính nết ai mà tôi không rõ? Không có Hứa Lam Xuân đứng sau giật dây, bà già nhà anh dám động tay à?
Tôi nói cho anh biết, trước kia tôi còn nhịn vì tình nghĩa vợ chồng, giờ thì không. Đừng có giở trò đòi tiền nữa, mua đồ cho đám người mặt dày nhà anh? Mơ đi! Họ là cháu gái tôi chắc? Cút đi, còn lằng nhằng tôi đánh thật đấy!"
Cô vừa nói vừa liếc xuống dưới, ánh mắt đầy ẩn ý, khiến Hứa Lam Hà vô thức rụt người lại.
"Cô đúng là đồ đàn bà độc miệng! Mua cho Lam Xuân và Tri Vi chút đồ thì đã sao? Vòng tay đó đáng giá cả ngàn đồng!"
"Vậy anh đi mà bán m.á. u mà mua! Của tôi, không liên quan gì đến đám tạp chủng nhà anh!"
Cô giận đến mức vớ ngay cái gáo dừa trong thau nước hắt thẳng vào người anh ta. Chiếc gáo lăn cạch xuống đất, nước văng tung tóe.
Hứa Lam Hà lãnh trọn cú ném, tức đỏ cả mặt.
"Cô dám động thủ? Ở nhà tôi còn chưa đủ, giờ lại muốn làm càn?! Tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi!"
"Anh nhịn tôi? Tôi còn nhịn anh lâu hơn! Một kẻ bất lực, chỉ biết cúi đầu nghe mẹ, mẹ anh đánh rắm cũng khen thơm. Anh lấy cái gì ra mà nói chuyện với tôi?
Tôi nói cho anh biết, từ giờ trở đi, anh mà còn dám bén mảng đến cái sân nhà tôi, tôi cho một đá văng thẳng xuống ruộng đấy!"
"Cô…"
"Gì mà cô với chả không? Đừng tưởng tôi sợ! Mẹ nó, nếu tôi mà dễ bị bắt nạt, tôi đã sớm c.h.ế. t trong cái nhà đó rồi!"
Hứa Lam Hà giậm chân, vẫn chưa chịu từ bỏ.
"Tôi đi cũng được, nhưng cô đưa tiền đây! Cho tôi ít tiền, tôi sẽ đi!"
Liễu Vân Sương trố mắt, thật sự là đỉa đói bám dai đến cùng.
"Anh chắc chắn không thể không lấy tiền đúng không?"
"Mẹ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!