Tất cả khổ sở của cô, nỗ lực của cô, đau đớn của cô – chỉ là để tô điểm cho ánh hào quang không tì vết của nữ chính mang tên Hứa Tri Vi.
Cô không phục, cô không cam tâm! Vậy mà ông trời lại thật sự cho cô một cơ hội: cô trọng sinh.
Không những thế, cô còn phát hiện bí mật khủng khiếp của Hứa Tri Vi – một thứ gọi là "hệ thống", dường như là nhân vật sau màn, một kẻ biết mọi thứ, thao túng cốt truyện. Cô ta dựa vào nó như mạng sống, mà bản thân nó chắc chắn cũng ẩn giấu 1 bí mật gì đó.
Liễu Vân Sương không rõ "hệ thống" là gì, nhưng cô biết một điều – tuyệt đối không được khinh suất.
Cô siết chặt nắm tay. Sống lại một lần, cô nhất định sẽ không đi vào vết xe đổ.
"Hí..."
Cảm giác lành lạnh truyền đến từ lòng bàn tay. Cô cúi đầu nhìn – bàn tay ướt sũng, có thứ gì đó đang rỉ ra. Là nước, nhưng trong vắt và tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng như sương sớm.
Cô trừng mắt: Linh tuyền?
Đúng, chính là thứ nước cô từng thấy trong nhà Hứa Tri Vi lúc còn là linh hồn vất vưởng. Khi ấy, cô ta dùng nó tưới cây, rửa mặt, thậm chí còn nói rằng đây là báu vật thần kỳ – có thể dưỡng nhan, chữa bệnh, kéo dài tuổi thọ.
Cây cối tưới bằng Linh tuyền luôn xanh tươi vượt trội, mọc nhanh như thổi.
Khi ấy cô chỉ cho là mê tín, nghe rồi bỏ đó. Không ngờ, trời cao lại đưa thứ đó đến tay cô!
Còn đang trong cơn sửng sốt, cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra.
Một cô bé bước vào, gầy như que củi, tay bưng bát cháo loãng, đi từng bước thận trọng như sợ làm đổ.
Là Hứa Tri Tình – con gái lớn của cô.
"Mẹ, mẹ đói rồi..."
Cô bé đưa bát cháo lên, như đang dâng vật quý. Mười tuổi, nhưng nhìn như đứa trẻ bảy, tám. Tóc tai khô xơ, vàng hoe, thân hình bé xíu, giống như không lớn nổi.
Nhìn nó, người không biết còn tưởng nó là em của Hứa Tri Vi.
"Tri Tình, mặt con làm sao thế?"
Nghe vậy, Hứa Tri Tình rụt cổ lại theo bản năng. Nhưng không giấu nổi – bên má trái là năm dấu tay đỏ ửng, sưng phù lên trông đến xót ruột.
"Mẹ, không sao đâu... mẹ ăn cháo đi..."
Cô bé đặt bát cháo lên giường rồi toan quay người bỏ đi, nhưng Liễu Vân Sương đã kéo tay nó lại.
Cô bé bật kêu "Á!" một tiếng, mắt đỏ hoe.
Liễu Vân Sương hoảng hốt – mình chỉ nhẹ nhàng mà?
Linh tính mách bảo có điều bất thường, cô vén tay áo con bé lên.
Một mảng lớn những vết bầm tím tím bầm hiện ra. Không phải một vết, mà là chi chít như chồng lên nhau từng lớp.
"Mẹ hỏi lần nữa – ai làm con thành ra thế này?!"
"Mẹ ơi, đừng giận... không đau mà... con không sao thật..."
Lời chưa dứt, nước mắt cô trào ra như đê vỡ. Cô ôm con gái, run rẩy. Trái tim như bị ai lấy d.a. o cứa vào từng nhát.
Trong lòng chất chứa bao năm uất ức, dồn nén từ hai kiếp, nay không kìm nổi nữa – cô khóc lớn, khóc đến nấc nghẹn, tiếng khóc vang khắp gian nhà rách nát.
Cô hối hận – vô vàn hối hận.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!