Chương 29: (Vô Đề)

Còn nhớ trước đây, con bé này cứ bám lấy Hứa Tri Tình, chẳng mấy khi quấn lấy mẹ. Bây giờ chủ động nhào vào lòng cô như vậy, đúng là một dấu hiệu đáng mừng.

"Bảo bối của mẹ, có nhớ mẹ không đấy?"

"Nhớ ạ~" – Câu trả lời ngọt ngào khiến cô suýt rơi nước mắt.

Cô nhẹ nhàng bế con gái lên, còn Hứa Tri Tình thì nhanh nhẹn tiến tới xách bó hành giúp mẹ. Trong khi đó, Hứa Tri Lễ vẫn đứng ở khung cửa, mặt mày rạng rỡ.

"Mẹ, con không có chạy lung tung đâu, con chỉ dậy đi vệ sinh thôi. Chị đỡ con đấy ạ."

"Vậy à? Vệ sinh xong rồi thì nhanh chóng vào nhà nghỉ đi. Sau này mẹ sẽ mua cho con một cái bô, đỡ phải đi ra sân sau nữa."

Mộng Vân Thường

Cái nhà vệ sinh ở góc đông bắc sân, mùa hè còn đỡ, chứ mùa đông mà ra đó thì đúng là một cực hình. Thời buổi này, nhà nào chẳng thủ sẵn một cái bô, còn cô, từ khi dọn về đây, vẫn chưa sắm sửa đủ.

Vừa bước vào nhà, Liễu Vân Sương đã đặt chiếc gùi xuống, còn chưa kịp ngồi nghỉ thì Hứa Tri Tình đã đưa ngay cho mẹ một bát nước mát.

"Mẹ, mẹ mua gì vậy ạ?"

"Đồ tốt đấy!" – Cô vừa nháy mắt vừa cười tinh nghịch, cố tình ra vẻ thần bí, bắt đầu lôi từng món trong giỏ ra.

"Mẹ ơi, còn có cả thịt nữa cơ ạ?" – Hứa Tri Lễ ngạc nhiên đến mức suýt nữa bật dậy khỏi ghế. Hứa Tri Tình cũng mở to mắt, ngỡ ngàng chẳng kém.

Không phải ngày lễ, cũng chẳng có khách khứa gì, sao lại mua thịt?

"Đúng thế. Mẹ mua về để tẩm bổ cho mấy đứa. Trước kia ở nhà họ Hứa, đến miếng thịt cũng không đến lượt chúng ta. Nhưng giờ khác rồi, chỉ cần mẹ còn sức, nhất định sẽ để cho ba đứa ăn ngon mặc ấm."

Cô không chỉ nói cho có. Không riêng gì Hứa Tri Lễ, cả hai cô con gái cũng gầy gò xanh xao, đều cần được bồi dưỡng.

"Mẹ, tụi con không cần ăn ngon đâu. Chỉ cần được ở với mẹ là con mãn nguyện rồi. Dù có bị đánh thêm một trận nữa con cũng không sợ!" – Hứa Tri Lễ nói mà mắt đỏ hoe.

"Xì, lại nói nhảm rồi!" – Cô trách yêu, nhưng trong lòng thì cảm động không để đâu cho hết. Có con cái hiểu chuyện thế này, bao mệt mỏi trong lòng như tan biến.

Hứa Tri Tình đã chuẩn bị xong bữa trưa. Vì biết mẹ sáng không ăn gì, cô bé đã tranh thủ nấu sớm. Mấy quả dưa chuột non được rửa sạch, bổ đôi, thêm chút hành lá thái nhỏ, đơn sơ vậy mà cả nhà ăn rất ngon lành. Dù không có tương chấm nhưng vị thanh mát của dưa chuột tươi khiến bữa ăn vẫn trở nên đặc biệt.

Nhìn mấy đứa nhỏ ăn ngon lành, Liễu Vân Sương bỗng nhớ lại những ngày tháng trước đây – những bữa ăn thừa của người khác, những đêm đói quay quắt không có nổi một miếng cơm lành canh ngọt. Trong lòng cô khẽ gợn sóng.

Rồi ánh mắt chợt sáng lên.

Cô nhớ ra – nếu không sai, sang năm chính sách khoán ruộng sẽ được thử nghiệm. Nếu thuận lợi, đất sẽ chia về từng hộ. Nông thôn cũng sẽ được tự do mua bán sản phẩm của mình. Khi ấy, chẳng những có thể nuôi thêm gà vịt, heo, mà còn có thể mang rau quả ra thành phố bán.

Nghĩ đến đây, cô gần như thấy một con đường sáng trước mắt.

Cô có Linh tuyền, nếu dùng thứ nước đó để tưới rau, chắc chắn rau quả sẽ ngon vượt trội. Mang lên thành phố, đảm bảo người ta tranh nhau mua.

"Mẹ, mẹ đang nghĩ gì mà cười một mình thế ạ?" – Hứa Tri Tình tò mò hỏi.

"Không có gì đâu. À, tối nay chúng ta làm sủi cảo nhé. Các con thích nhân thịt lợn bắp cải hay thịt lợn cần tây?"

"Bắp cải đi ạ! Cần tây cứng quá, Tri Ý không nhai được đâu."

"Được, vậy tối nay ăn nhân bắp cải nhé."

"Vâng ạ!"

Cô nhìn hai chị em quan tâm đến em gái út mà thấy lòng nhẹ hẳn.

Ăn xong, mặt trời vẫn chưa đứng bóng. Hôm nay cô về sớm hơn mọi khi, nhưng cũng không nghỉ ngơi. Thay vì ngồi rảnh, cô liền tiếp tục đan rổ. Ở nông thôn, mấy thứ này quan trọng lắm – đi đâu cũng cần gùi, cần rổ. Không có thì đúng là bất tiện vô cùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!