Chương 24: (Vô Đề)

Liễu Vân Sương dằn từng chữ:

"Tôi chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này. Chúng ta không chung đường, buông tay thôi! Sau này anh cứ làm con ngoan của mẹ anh đi, còn tôi, có c.h.ế. t đói cũng không cần anh ban phát một hạt gạo."

Cô nhìn thẳng vào người từng là chồng mình, ánh mắt không còn chút lưu luyến.

Người đáng thương chưa chắc là người đáng được thương.

Bà cụ Hứa vẫn không cam tâm:

"Nói với nó làm gì, không cần con đàn bà đó. Cứ chờ xem, nó vênh váo được bao lâu!"

Thời buổi này, phụ nữ nuôi ba đứa con mà không có đàn ông bên cạnh, khó khăn khỏi phải nói. Có mấy người đứng xem cũng bắt đầu xì xào, định mở miệng khuyên can.

Hứa Lam Hà như người mất hồn, cuối cùng cũng cắn ngón tay, ấn lên giấy:

"Được... chỉ cần em vui, anh ký. Anh hứa, sau này sẽ cố gắng nuôi con cùng em."

Liễu Vân Sương cầm tờ giấy, ánh mắt thoáng vẻ vui mừng. Cô không ngờ lại giành được quyền nuôi Tri Lễ sớm như vậy.

"Giấy ký rồi, các người cút nhanh lên!"

Bà cụ Hứa mất mặt đến tận óc, giờ nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Mộng Vân Thường

Liễu Vân Sương hừ lạnh:

"Đừng tưởng tôi quên! Mười đồng tiền thuốc men và phí dinh dưỡng, trả đây! Bao nhiêu người nhìn thấy, đừng tưởng quỵt là xong chuyện!"

Bà cụ Hứa trừng mắt:

"Muốn tiền không có, mạng thì cho một cái..."

Hứa Lam Giang nhíu mày, kéo bà cụ lại:

"Mẹ! Mất mặt quá rồi. Mẹ đưa đi, Tri Lễ thật sự cần tiền chữa bệnh."

"Mắt mũi kiểu gì mà cứ bênh nó? Nhìn tôi giống người có mười đồng chắc?"

Rõ ràng là muốn quỵt.

Liễu Vân Sương không nói nhiều, quay sang Trương Trường Minh:

"Tôi cho họ năm phút, nếu không trả, mời đội trưởng xử lý theo quy định."

Bà cụ Hứa vừa nghe đến bị đuổi khỏi đội sản xuất, mặt cũng biến sắc. Hứa Lão Tam vội bước tới, kéo mẹ ra góc nói chuyện, giọng nhỏ đến mức không ai nghe rõ. Nhưng nhìn sắc mặt, chắc cũng chẳng vui vẻ gì.

Cuối cùng, bà cụ Hứa cũng lẩm bẩm đi vào trong nhà, tỏ ra như thể vừa bị ai đẩy một cú thật mạnh khiến mất thăng bằng. Người ngoài thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng Liễu Vân Sương thì hiểu rõ như lòng bàn tay.

Hứa Lam Hải – tên này sống c.h.ế. t giữ lấy thanh danh, ích kỷ nổi tiếng khắp làng, đương nhiên không thể để sự việc ầm ĩ làm ảnh hưởng đến chuyện thi cử. Chắc chắn là lại hứa hẹn vu vơ gì đó với bà cụ – bánh vẽ vẽ ra cũng phải to cỡ cái thúng – nên bà ta mới chịu xuống nước dễ dàng thế.

Đúng như dự đoán, một tờ tiền nhàu nát bị bà cụ tức tối ném ra như thể muốn tát vào mặt ai đó.

"Một đám quỷ đòi nợ, cho mày đây..."

Liễu Vân Sương mím môi, suýt nữa thì không nhịn được. Cái kiểu ném tiền như ném rác kia làm cô nổi lửa trong lòng.

Nhưng còn chưa kịp bùng nổ, Hứa Lam Hải đã nhanh như chớp nhặt lấy tờ tiền, dúi ngay vào tay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!