Hứa Lam Xuân cuối cùng cũng chịu ló mặt từ trong buồng ra, theo sau là con gái ruột của ả – Hứa Tri Vi, mặt mày trắng bệch.
"Mẹ, mẹ có sao không?"
Cả sân nín thở. Còn Liễu Vân Sương, cô đứng đó, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đám người trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói dứt khoát như d.a. o cắt:
"Từ hôm nay trở đi, ba mẹ con tôi không còn liên quan gì đến cái nhà này nữa. Các người đừng có động đến con tôi thêm một lần nào, nếu không… đừng trách tôi trở mặt!"
Dưới nắng chiều hanh hao, sân trước nhà họ Hứa bỗng chốc náo loạn như ong vỡ tổ.
Đỗ Nhược Hồng và Hứa Tri Niệm còn đang c.h.ế. t trân tại chỗ, chẳng dám thở mạnh. Bởi trước mắt hai người là cảnh tượng không ai ngờ tới—thím hai Liễu Vân Sương vừa mới đẩy bà cụ Hứa ngã lăn ra sân!
Hứa Lam Xuân thất kinh la lên:
Mộng Vân Thường
"Liễu Vân Sương, chị muốn làm gì hả?"
"Muốn làm gì à?" – Giọng cô lạnh như sắt thép – "Tao muốn đánh c.h.ế. t chúng mày!"
Nói xong, không chút chần chừ, Liễu Vân Sương rút ngay cây đòn gánh để dưới cửa sổ, giáng thẳng xuống lưng Hứa Lam Xuân một cú như trời giáng.
"Ai da! Chị điên rồi à?!" – Hứa Lam Xuân vừa la vừa co giò chạy quanh sân, trông chẳng khác gì con vịt bị vặt lông.
"Điên rồi? Giờ mới biết tao điên hả?" – Liễu Vân Sương giận dữ quát – "Lúc tụi bây đánh con trai tao, sao không nghĩ đến chuyện này?"
Trong khi đó, bà cụ Hứa đã ngồi bệt dưới đất, bắt đầu lăn lộn, miệng gào:
"Tôi làm gì nên tội mà phải chịu cảnh này trời ơi! Có ai không! Giết người rồi!"
Hứa Tri Vi thì sợ đến nhũn chân, Hứa Lam Xuân bị đuổi đánh vẫn cố thanh minh:
"Chị dâu hai, chị dừng tay lại đi! Không phải em đánh Tri Lễ, là mẹ đánh đó, không liên quan đến em! Ái da!"
Lúc này, Hứa Tri Tình đã vội vàng chạy tới bên em trai. Thấy vết roi chi chít sau lưng, con bé nắm chặt tay, môi run run vì tức giận.
Không kịp nghĩ gì, cô nhóc xông thẳng vào bếp, lôi con d.a. o phay to tổ chảng ra ngoài.
"Ai đánh em trai tôi như thế, nói mau!" – Con bé quát lớn, đôi mắt hằn đỏ lửa giận.
Câu hỏi ấy nhắm thẳng vào Hứa Tri Vi đang đứng nép ở góc sân. Bị dồn ép, nhưng Hứa Tri Vi vẫn cố tỏ ra cứng cỏi:
"Gào cái gì, ai đánh nó? Nó lấy trộm đồ nhà tao thì bị bà nội dạy dỗ là đúng rồi còn gì!"
Một câu nói vô tình nhưng lại như đổ dầu vào lửa—đẩy mọi tội lỗi về phía bà cụ Hứa.
Hứa Tri Tình lập tức quay phắt lại nhìn bà. Bà cụ bị ánh mắt của cô nhóc dọa cho lạnh sống lưng, tay chân lẩy bẩy, nhưng vẫn già mồm:
"Con ranh! Mày cầm d.a. o làm gì! Muốn tạo phản à? Bỏ xuống cho tao!"
Thấy con gái hùng hổ bước từng bước về phía bà nội, Hứa Lão Nhị dù đang nằm quằn quại dưới đất cũng hoảng hốt:
"Tri Tình, đừng! Vân Sương, em mau giữ nó lại!"
Đỗ Nhược Hồng vội nhào tới:
"Cháu gái, đưa d.a. o cho bác đi, đừng làm bậy!"
Liễu Vân Sương cũng đã chạy tới, tay ôm lấy vai con, dịu giọng:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!