Chương 16: (Vô Đề)

Liễu Vân Sương ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng:

"Hứa Lam Hà, nếu anh bị bệnh thì nên đi khám, đừng có đứng đây lên cơn điên!"

"Em...!" – Hứa Lam Hà tức nghẹn cổ họng, mặt đỏ gay. Rõ ràng anh ta định mắng tiếp, nhưng chưa kịp tìm ra lời thì đã bị chặn họng bởi vẻ thản nhiên của cô.

"Anh muốn nói gì nữa?"

Người đàn ông kia thở dài, bộ dạng mềm mỏng hơn, nhưng đôi mắt vẫn lộ vẻ bức bối.

"Anh biết em đang giận, nhưng cũng không thể vì thế mà không đi làm. Em không làm thì lấy đâu ra lương thực mà ăn?"

Nghe vậy, Liễu Vân Sương khẽ cười, ánh mắt sáng quắc:

Mộng Vân Thường

"Hứa Lam Hà, anh còn định dùng công điểm của tôi để nuôi cái nhà anh đến bao giờ?"

Hứa Lam Hà không hề bối rối, mà còn đáp tỉnh queo như thể chuyện đó là lẽ dĩ nhiên.

"Chứ mấy năm nay không phải đều thế sao? Lương thực mọi người đổi được cũng để chung một chỗ, em cũng ăn đấy thôi."

Cô nhếch môi cười lạnh. Đúng là thứ mặt dày không biết ngượng là gì.

"Nghe cho rõ đây. Tôi và anh đã ly hôn rồi. Từ nay về sau, đường ai nấy đi. Mẹ con tôi có c.h.ế. t đói cũng không thèm ngó ngàng tới nhà họ Hứa của anh đâu! Nhà các người có rớt xuống giếng, tôi cũng không dính một ngón tay kéo lên. Anh không còn tư cách dạy đời tôi."

Nói rồi, cô quay sang tiếp tục đút cháo cho Hứa Tri Ý.

Hai đứa lớn cũng không dám nhúc nhích. Nhìn thấy cảnh đó, lòng cô nhói lên.

Quả nhiên, trẻ con lớn lên trong gia đình như vậy, sớm muộn gì cũng sinh ra vết thương lòng.

Nhưng Hứa Lam Hà vẫn không chịu dừng. Anh ta chỉ vào bát cháo:

"Em nhìn lại đi, còn ăn khoai lang. Gạo đâu ra? Khoai lang này chẳng phải định để đến mùa thu mới đào sao? Em định chơi sang, rồi đến mùa đông ngồi khóc à?"

Liễu Vân Sương rít một hơi thật sâu, ép mình nuốt giận xuống.

"Tri Tình, dắt em trai với em gái sang phòng phía Tây ăn cơm đi."

Hứa Tri Tình nhìn mẹ một cái, hiểu ý, rồi ôm em gái đi trước.

Chỉ còn lại hai người trong phòng, ánh đèn dầu mờ mờ in bóng họ lên vách gạch loang lổ.

Cô nhìn thẳng vào anh ta, không né tránh.

"Chúng tôi đi cả ngày, anh có hỏi xem mẹ con tôi ăn gì, ngủ ở đâu chưa? Anh đến là để chửi tôi không đi làm, như thể tôi là tội đồ. Anh làm cha, làm chồng kiểu gì vậy? Cả ngày chỉ biết ăn bám nhà vợ, bị mẹ mắng thì cúi đầu, đến chỗ tôi thì vênh mặt hống hách?

Hứa Lam Hà, tôi khinh anh! Loại đàn ông như anh chỉ biết bắt nạt người nhà. Hôm nay tôi nể con, tôi không cãi nhau với anh. Nhưng từ giờ, biến đi cho khuất mắt tôi!"

Nghe đến đó, Hứa Lam Hà đờ người. Rồi như thường lệ, anh ta ngồi xuống đất, ôm đầu làm bộ đau khổ.

"Vân Sương, anh cũng khổ lắm. Em cứ làm to chuyện thế này, mẹ anh sẽ không bao giờ cho em về lại đâu. Em nhịn một chút có sao đâu..."

Lời chưa dứt, Liễu Vân Sương đã đứng bật dậy, ánh mắt lạnh như thép.

Thật buồn cười, anh ta còn tưởng cô muốn quay về cái nhà địa ngục ấy sao?

Ly hôn rồi, cô không quay đầu nữa đâu. Người như Hứa Lam Hà, cô thà sống trong túp lều tranh còn hơn phải nhìn mặt thêm một lần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!