Chương 15: (Vô Đề)

Liễu Vân Sương ngồi trên bậc thềm cao nhất, từ trên nhìn xuống, tư thế này khiến cô như cao hơn người đối diện một cái đầu. Tự nhiên khí thế cũng hơn hẳn.

"Chị dâu, mấy lời đó nói ra cũng chẳng ích gì đâu. Tôi với Hứa Lam Hà đã ly hôn rồi. Sau này mạnh ai nấy sống, không ai phiền đến ai. Hai người tới chơi thì tôi hoan nghênh, nhưng nếu định nói chuyện nhà họ Hứa thì miễn đi."

Một câu dứt khoát, lạnh lùng, khiến không khí lập tức trầm xuống. Hai người liếc nhìn nhau, hơi khựng lại.

Đỗ Nhược Hồng đổi ngay sang bộ mặt hiền hòa như nước, giọng nói dịu như đường phèn.

"Vân Sương à, em còn giận đấy à? Bà cụ tính tình là vậy, em không nói gì thì thôi, nhưng làm gì phải quyết liệt đến mức ấy?"

Liễu Vân Sương hừ một tiếng, giọng đầy mỉa mai.

"Chị dâu à, lời này chị nói nghe lọt tai không? Người bị đánh là con gái tôi – Hứa Tri Tình, chứ không phải Tri Niệm hay Tri Tâm nhà chị. Nếu hôm đó là hai đứa con của chị bị đánh bầm dập thế, chị còn có thể đứng đây mà nhẹ nhàng như không?"

Nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt bà ta, không hề né tránh, khiến Đỗ Nhược Hồng cứng họng.

Loại người như bà ta, khôn vặt, lọc lõi, từ đầu đã tính kỹ. Biết ở nhà hầu hạ bà cụ thì sớm muộn gì cũng bị bóc lột đến xương, nên hai đứa con gái đều bị đẩy ra đồng ruộng làm công điểm, vừa được tiếng siêng năng, vừa khỏi phải rửa chén nấu cơm. Toan tính đến thế là cùng.

Chẳng qua giữ Hứa Tri Tình và Hứa Tri Vi lại nhà chính, thực chất là bắt hai đứa nhỏ làm không công, còn mình thì hưởng trọn lợi ích.

Đỗ Nhược Hồng thấy không lay được cô, liền đứng dậy, mặt mày hơi sa sầm. Lúc này Lâm Thanh Thanh mới nhẹ nhàng chen vào.

"Chị dâu hai, chị đừng giận nữa. Vợ chồng cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường mà. Anh hai nhà em thật ra là người tốt, chỉ hơi yếu đuối chút thôi, chị đừng giận anh ấy nữa."

Nghe đến đây, Liễu Vân Sương chỉ nhếch môi, lạnh nhạt liếc nhìn người em dâu trẻ.

Lâm Thanh Thanh là kiểu người lúc nào cũng tự treo cái mác "thanh niên trí thức" lên mặt, từng xuống nông thôn, rồi gả cho Hứa Lam Hải – thằng em thứ ba vô dụng, học hành dở dang, làm chẳng nên thân, suốt ngày chỉ biết đòi ăn ngon.

Năm ngoái thi lại đại học, hai vợ chồng rủ nhau đi thi, kết quả thi rớt cả hai. Từ đó đến giờ, cô ta cũng chẳng về lại thành phố. Nghe đâu nhà mẹ đẻ cũng không khá hơn gì.

Liễu Vân Sương chẳng thèm khách sáo.

"Không chấp nhặt à? Vậy nhà này, cô đến mà ở luôn đi."

Giọng cô lạnh như nước mùa đông, không còn chút thiện cảm nào. Lâm Thanh Thanh nhất thời nghẹn lời, xấu hổ đến mức không biết giấu mặt đi đâu.

"Ôi trời, chị hiểu lầm rồi. Là em út nói nhà bên đó chật quá, sau này sinh con sợ không có chỗ ở, nên mới tính hỏi thăm căn nhà này. Chứ em thì đâu có nghĩ gì..."

Liễu Vân Sương cười khẩy. Mối quan hệ của Lâm Thanh Thanh với Hứa Lam Xuân trước giờ như keo sơn, vậy mà giờ phút này đã bắt đầu đổ thừa nhau, đúng là trò hề.

"Nhưng mà... dù gì cô cũng đã nói ra rồi, phải không?"

Thấy Liễu Vân Sương chẳng những không mềm lòng mà còn sắc sảo hơn ngày trước, Lâm Thanh Thanh bắt đầu sốt ruột. Hình tượng nhu mì dịu dàng mà cô ta dày công xây dựng trong bao năm, giờ sắp bị sụp đổ hết.

Liễu Vân Sương đứng dậy, phủi tay, nhìn thẳng vào hai người.

"Thôi, cảm ơn hai người đã tới. Trời cũng không còn sớm nữa, về đi. Nhất là cô, đang mang thai, ra ngoài nhiều không tốt. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, lại đổ lên đầu tôi thì không đáng."

Đỗ Nhược Hồng giở giọng thương tình.

"Vân Sương à, chị với Thanh Thanh thật lòng đến thăm em. Nếu em vẫn còn giận thì thôi, bọn chị về trước, mấy hôm nữa lại đến."

Liễu Vân Sương cười nhạt.

"À, tiện thể hai người về nhớ nhắn với người nhà họ Hứa một tiếng. Tôi với Hứa Lam Hà ly hôn rồi, đồ đạc của tôi vẫn còn ở đó, phiền họ dọn dẹp rồi gửi lại cho tôi.

Giữa chúng tôi chẳng còn chút tình nghĩa gì nữa, giữ lại đồ của người ta không phải chuyện người tử tế nên làm đâu."

Liễu Vân Sương nở một nụ cười nhẹ, nhưng câu nói thốt ra từ miệng cô lại khiến hai chị em dâu như bị tạt một gáo nước lạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!