Chương 14: (Vô Đề)

Không do dự, cô vung d.a. o chặt xuống. Mồ hôi lấm tấm trên trán nhưng tay không hề ngừng. Sau khi đốn cây, cô đo đạc kỹ lưỡng, chọn lấy đoạn thân to vừa đủ lưỡi liềm. Phải to hơn một chút để khi lắp vào không bị lỏng. Cô bóc vỏ, gọt nhẵn đầu, cố sức cắm lưỡi liềm vào, phải chắc chắn đến mức lắc mạnh cũng không rơi, như thế khi làm việc mới thuận tay.

Đúng ra còn phải mài cho nhẵn, quét thêm dầu để dùng bền và cầm vào không bị xước. Nhưng hiện tại đâu có thời gian rảnh rỗi, tạm vậy đã.

Sau đó, cô lại tìm một cây khác to hơn để làm cán d.a. o phát cỏ. Cái này thì rắc rối hơn hẳn, không chỉ vì d.a. o nặng mà còn vì cán phải dài vừa tay, khi cắt cỏ không mỏi lưng.

Cô đang cặm cụi loay hoay thì ba đứa trẻ đã chạy đến. Hứa Tri Tình nhanh mắt, reo lên:

"Mẹ, d.a. o phát cỏ này mẹ lấy đâu ra mà mới thế, trông đẹp thật."

Thời buổi này, đồ dùng cá nhân như vậy hiếm lắm. Hầu hết đều là dụng cụ công, chia nhau dùng. Có người đi làm cũng phải đợi tới lượt, không phải muốn có là có.

Liễu Vân Sương mỉm cười, không nói thật:

"Đây là đồ ông bà ngoại các con để lại, vẫn còn mới nên mẹ mang ra dùng."

Cô không thể nói là mình mua, càng không thể để bọn nhỏ vô tình lỡ miệng. Giờ chưa sao, nhưng sau này có chuyện rồi lại rắc rối.

Huống chi, trong ký ức của cô, khoảng một tháng nữa thôi, sẽ có mưa to. Đập nước gần đội sản xuất bị vỡ, lũ cuốn trôi cả ruộng lúa đang vào vụ thu hoạch. Gạo thóc thất thoát, mùa đông năm đó rét đến thấu xương, không ít người đói chết.

Kiếp trước, chính thời điểm đó, Hứa Lam Xuân thừa dịp cô vắng nhà, lấy trộm chiếc vòng vàng cô giấu kỹ, mua quần áo mới cho bản thân. Khi không còn cái ăn, dưới lời xúi giục của Hứa Tri Vi, cô ta mang đồ quý giá của Liễu Vân Sương đi đổi gạo, đổi muối.

Mà lúc đó, hai mẹ con họ đã ngang nhiên chiếm căn nhà cũ của Liễu gia.

Mộng Vân Thường

Khi Liễu Vân Sương biết chuyện, đi đòi lại thì bị Hứa Lam Hà chặn cửa, lớn tiếng mắng mỏ, không cho bước vào nửa bước.

Hứa Tri Ý, cô con gái út của cô, chính là vì năm đó thiếu ăn mà c.h.ế. t đói.

Nghĩ đến đây, mắt cô trầm xuống. Cô không g.i.ế. c Hứa Tri Vi, nhưng cả đời này, cô cũng không thể xem như chưa từng có chuyện gì.

Kẻ khiến con gái cô mất mạng, lại còn mong cô tử tế hòa nhã với nó, đúng là hoang đường.

"Tri Tình, Tri Lễ, hai con nhặt củi ở gần đây thôi, đừng chạy xa quá."

Cô nói xong thì cúi người bế Hứa Tri Ý lên. Con bé nhỏ nhất, dắt đi cho yên tâm. Núi thì lởm chởm đất đá, nhỡ xảy chân thì khổ.

Ở một góc khác, có hai bụi liễu lớn. Cô nhanh tay cắt từng cành một. Cái liềm mới sắc ngọt, mỗi nhát đi qua là cành rơi lả tả. Cô quen tay, tốc độ không chậm chút nào.

Chỉ một lúc, đã gom được hai bó lớn, dùng dây buộc lại cẩn thận. Cùng lúc đó, hai đứa nhỏ cũng hớn hở quay về với ôm đầy củi khô.

"Toàn là cành khô thôi mẹ ạ, đốt cháy lắm!" – Tri Lễ vui vẻ khoe.

Liễu Vân Sương gật đầu, đưa mắt nhìn bó cành liễu, lại rút hai cành dài ra, bắt đầu buộc bó củi lại cho gọn.

"Mẹ, hình như chúng ta nhặt nhiều thế này thì khó kéo về lắm ạ."

"Không sao đâu, mỗi đứa kéo một bó. Mẹ quay lại chuyến nữa là xong."

Nói rồi, cô giấu một bó cành liễu kỹ trong bụi rậm, sợ ai đi qua trộm mất.

Cô vác bó còn lại lên vai, tay kia nắm tay Hứa Tri Ý, lại quay đầu nhìn hai đứa lớn:

"Đi nào, tranh thủ về sớm!"

Trẻ khỏe, đi hai chuyến cũng không mệt mấy. Chẳng mấy chốc, cô đã mang hết cành liễu về tới nhà.

Nắng đã nghiêng về tây, ước chừng ba bốn giờ chiều. Trời vẫn nóng, cô cất gọn bó củi và cành liễu vào góc râm, rồi rửa tay sơ qua bên giếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!