Vừa dứt lời, Hứa Tri Ý đã nhanh chân chạy vào phòng, một lúc sau mang ra ba quả trứng gà đã luộc chín. Rõ ràng là con bé đã giấu kỹ, chắc là tính để dành cho sau này.
Liễu Vân Sương nhìn ba quả trứng trắng bóc trong tay con gái, lòng chợt mềm nhũn. Trong thời buổi này, một quả trứng gà cũng đáng quý như vàng.
"Haiz… Bà Ba đúng thật là người tốt, sau này mẹ con mình nhất định phải trả ơn bà ấy." Cô vừa nói vừa xoa đầu con.
"Vâng ạ, con nhớ rồi mẹ."
"Con cũng nhớ!" – Hứa Tri Lễ ở bên cạnh sợ bị bỏ qua, vội chen lời.
"Mẹ biết các con đều ngoan mà. Tri Lễ, trưa nay con ăn cơm ở đây luôn nhé, khỏi phải về nữa."
"Thật ạ mẹ?"
"Thật chứ, hôm nay chúng ta nấu cháo khoai lang ăn."
Liễu Vân Sương đứng dậy, vén tay áo lên, lấy chổi rơm quét dọn sân nhà. Rồi cô bảo Hứa Tri Tình dẫn hai đứa nhỏ nhóm bếp, còn mình thì đi vào phòng phía Tây.
Trong phòng vẫn là cái bát nhỏ hồi sáng, cô đong hơn nửa bát gạo rồi cẩn thận cất phần còn lại vào trong chăn, giấu kỹ như giấu báu vật. Gạo quý như vàng, dùng hoang phí là c.h.ế. t đói lúc nào không biết.
Tri Tình dọn dẹp nhà cửa rất sạch sẽ, sàn đất được lau đi lau lại, ngay cả nhà chính và phòng phía Đông cũng không sót chỗ nào. Liễu Vân Sương còn cố tình đi kiểm tra bùn đất vừa bôi sáng nay – đã khô hoàn toàn, không có dấu vết bị đụng vào. Hai chiếc vòng vàng vẫn nằm yên trong lớp bùn ấy, an toàn tuyệt đối.
"Mẹ ơi! Là gạo thật ạ? Mẹ mua gạo rồi ạ?"
Hứa Tri Tình vừa định xách nước ra giếng, thấy mẹ vo gạo thì hai mắt sáng như sao.
Cơm trắng – trong mắt những đứa trẻ nghèo như chúng – chính là giấc mơ xa xỉ. Trước kia, nếu nhà có gạo, cũng chỉ Hứa Lam Xuân và Hứa Tri Vi được ăn. Bọn trẻ con trong góc nhà này chỉ được húp cháo loãng, may ra thừa miếng cơm cháy.
"Ừ, mẹ mới mua một ít. Con lo đun nước đi, lát mẹ sẽ đào thêm vài củ khoai lang thả vào."
"Vâng ạ!"
Con bé vui đến mức chạy nhảy tung tăng. Vừa đổ gạo vào nồi, nó đã lấy cái que cũ đào đất tìm được hai củ khoai, nhỏ thôi nhưng sạch sẽ. Sau khi rửa, nó cẩn thận xắt khoai thành từng lát mỏng thả vào nồi.
"Mẹ ơi, củi cũng gần hết rồi. Ăn cơm xong con đi nhặt thêm với mẹ nhé?"
"Được."
Liễu Vân Sương thở dài. Bây giờ cái gì trong nhà cũng thiếu. Cô vừa làm chủ gia đình đã thấy gánh nặng nặng trĩu cả vai.
Lửa vừa tắt thì cháo cũng chín. Cô mang ba cái bát mượn tạm của bà Ba ra, rồi múc cháo cho Tri Tình và Tri Lễ. Còn mình thì ăn chung bát với con gái út Hứa Tri Ý. Nhà không có đũa, Tri Lễ nhanh trí chạy ra ngoài bẻ mấy nhánh cây làm đũa ăn cơm.
"Ba đứa mỗi đứa một quả trứng, ăn đi."
Cô chia đều ba quả trứng cho ba đứa nhỏ. Hứa Tri Ý còn bé, chưa biết bóc vỏ, cô liền ngồi xuống, từ tốn bóc giúp con.
"Mẹ ăn đi, mẹ vất vả lắm rồi. Con không ăn đâu…" – Tri Tình nhẹ giọng nói, đặt quả trứng vào tay cô.
"Con cũng không ăn, để mẹ ăn đi!" – Tri Lễ học theo, ánh mắt đầy chân thành.
"Mẹ không ăn đâu, các con đang tuổi ăn tuổi lớn, cần sức khỏe. Nghe lời mẹ, ăn đi!"
Cô giả bộ nghiêm mặt, giọng nửa như dỗ dành nửa như quát. Tri Tình thấy mẹ có vẻ giận, mới cắn từng miếng nhỏ, vừa ăn vừa lí nhí: "Mẹ cũng phải ăn chút đi mà…"
Tri Lễ thì như vừa ăn vừa nuốt nước mắt. Cậu nhóc chưa bao giờ được ăn trứng gà mà không bị giành giật.
Liễu Vân Sương nhìn con mà lòng chua xót. Trước đây, trứng trong nhà đều để dành cho Lam Xuân và Tri Vi – những "con vàng con ngọc" trong mắt cụ bà Hứa.
"Chờ sang năm, nhà mình cũng nuôi gà. Khi ấy, muốn ăn bao nhiêu trứng thì ăn!" – Cô nói như thề, nhưng trong lòng không khỏi chùng xuống vì thực tại quá đỗi khắc nghiệt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!