Liễu Vân Sương vội vàng mở khăn, lấy túi gấm màu lam bên trong ra. Tay cô hơi run, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đưa tới.
Ngay khoảnh khắc ông chủ Kiều nhìn thấy chiếc túi gấm, vẻ thờ ơ trên mặt anh ta lập tức biến mất. Ngón tay chạm vào tua rua đỏ, ánh mắt lóe lên vẻ hứng thú rõ ràng.
Anh ta cẩn thận mở cuộn tranh ra. Mắt nhìn chằm chằm vào nội dung, hàng lông mày nhíu lại rồi dãn ra. Dù chỉ thoáng qua, nhưng Liễu Vân Sương vẫn thấy rõ — đây là ánh mắt của kẻ đang nhặt được bảo vật.
"Thứ này, lấy ở đâu ra?"
"Tổ tiên truyền lại." Cô không né tránh, nhìn thẳng vào anh ta.
Ông chủ Kiều dừng lại một nhịp, rồi bật cười khẽ: "Xuân Hoa Thu Nguyệt Đồ của Ngô Tử Sở... Không tồi. Cô muốn bao nhiêu?"
Vậy là ưng ý rồi. Câu này chính là sự thừa nhận, là khởi đầu của cuộc mặc cả.
Liễu Vân Sương không vội vàng. Cô ngồi xuống mép giường, cười nhẹ: "Cậu trả bao nhiêu?"
Ông chủ Kiều rút từ ngăn bàn ra một chiếc kính lúp, bắt đầu soi từng đường nét trên bức tranh. Một lúc sau, anh ta lạnh nhạt nói: "Cho cô một nghìn."
Cô suýt hét lên. Một nghìn đồng? Trời ơi, nhiều thế cơ à? Cô biết nó có giá trị, nhưng không ngờ lại đến mức đó!
Nhưng trong đầu nhanh chóng vang lên giọng bố: Buôn bán phải bình tĩnh. Người càng nóng vội, càng thiệt.
Cô nuốt nước bọt, cố giữ vẻ bình tĩnh: "Bức tranh này, cậu có đi khắp cả Đông Bắc cũng không tìm được bức thứ hai. Một nghìn, ít quá."
Anh ta không ngẩng đầu lên, tiếp tục chăm chú nghiên cứu từng chi tiết.
"Ba nghìn."
Lần này thì tim cô đập như trống trận. Ba nghìn đồng! Trời ơi, đó là một gia tài!
Liễu Vân Sương cố gắng giữ bình tĩnh, không để ánh mắt phản bội mình. Cô biết, chỉ cần lộ ra vẻ tham lam hay vui mừng, sẽ bị ép giá ngay lập tức.
Ông chủ Kiều nhìn thấy cô im lặng, mày khẽ nhíu lại: "Không hài lòng? Vậy cô muốn bao nhiêu?"
Trong lòng cô rối như tơ vò. Thực ra, từ một nghìn đã là ngoài mong đợi. Nhưng nếu có thể thêm một chút... chỉ một chút thôi... thì ba mẹ con cô có thể sống yên ổn cả năm.
Mộng Vân Thường
Liễu Vân Sương cắn răng: giờ là lúc đánh cược.
Cô hít một hơi thật sâu, giữ vững nét mặt bình thản, dõng dạc lên tiếng:
"Năm nghìn đồng."
Người đàn ông được gọi là "Ông chủ Kiều" chỉ khẽ liếc cô một cái, không đáp lại.
Trong lòng hắn mắng thầm một tiếng: Mẹ kiếp, đòi giá cao quá.
Cô đang định mở miệng hạ xuống một chút, theo đúng lẽ thường phải cò kè mặc cả, ai ngờ—
"Thành giao."
Lời vừa dứt, Liễu Vân Sương suýt nghẹn. Cô vốn cố tình hô giá cao, để lại đường lùi, không ngờ tên này lại chẳng thèm trả giá.
Kiều Dịch Khất nhìn thẳng cô, giọng nhàn nhạt:
"Cô muốn nói gì?"
"Ồ… không có gì. Ý tôi là, ông chủ Kiều đúng là người dứt khoát. Tôi cũng không dài dòng, bức tranh này cậu đã xem rồi. Năm nghìn đồng, ngoài ra… tôi còn muốn hai trăm cân phiếu lương thực."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!