"Chuyện gì vậy?"
Chu Tĩnh cứng đờ cả mặt, chậm rãi quay đầu lại.
Cô gái đứng trước mặt cao tầm tầm như Chu Tĩnh, nhưng vì thân hình thon gầy hơn nên lại trông cao hơn một chút. Cô ta cột tóc đuôi ngựa đơn giản, mắt dài, mày mảnh, da trắng, ngực lại lớn, gương mặt chỉ to bằng bàn tay, đang hơi nhíu mày nhìn Chu Tĩnh khiến Chu Tĩnh ngây cả người ra.
Cao thủ ẩn mình giữa dân gian, mỹ nữ xuất thân từ học đường! Người ta vẫn bảo con gái trong trường học mới là đẹp nhất, vì thời còn đi học thường để mặt mộc, không có mấy trò trang điểm lố lăng. Cô gái này mặt mộc mà đẹp đến mức này, còn ôm một quyển tiểu thuyết tiếng Anh trên tay, trông vừa thanh tao vừa có khí chất.
"Đào Mạn! Hôm nay phải nói rõ ràng, mày không có việc gì lại đi dụ dỗ bạn trai người khác thì thôi đi, còn đẩy Chu Tĩnh ngã cầu thang nữa, mày không biết xấu hổ à?"
Chu Tĩnh: "..."
Nữ thần vậy mà lại là hung thủ đánh nguyên chủ sao? Trái tim Chu Tĩnh vỡ vụn rồi, nhìn thế nào cô ta cũng không giống người có xu hướng bạo lực mà? Chẳng lẽ là học tán thủ?
"Bạn trai?" – Đào Mạn bật cười, nụ cười lạnh như băng – "Lâm Cao thừa nhận rồi à? Đừng có mơ mộng suốt ngày nữa. Không biết xấu hổ là ai?"
Cô ta chửi người không chút nể nang, lại phối hợp với dáng vẻ châm biếm và gương mặt cao ngạo lạnh lùng, khí chất lập tức lấn át. Bạch Mạn Lị tức đến nổ đom đóm mắt, gào lên: "Sao lại không phải bạn trai người ta? Lâm Cao và Chu Tĩnh quen nhau bao nhiêu năm rồi? Mày biết cái gì gọi là thanh mai trúc mã không? Mày chen vào một chân không phải tiểu tam thì là gì?
Có mẹ thế nào thì sinh con thế ấy, không biết nhục, tao khinh!"
Rồi quay sang kéo tay Chu Tĩnh: "Chị nói đi, chị và Lâm Cao là quan hệ gì?"
Chu Tĩnh đang ngẩn người, trong đầu chỉ nghĩ: thì ra bây giờ học sinh cấp ba đánh nhau là như thế này sao? Đứng ngay trước tòa nhà dạy học, để cả đám học sinh xúm vào xem như coi hát vậy. Hồi cô còn học cấp ba, mấy chị đại đánh nhau kín đáo hơn nhiều, lôi người vào nhà vệ sinh đập một trận xong ai về nhà nấy. Bọn trẻ bây giờ chơi lớn ghê, còn kéo cả chuyện cướp bồ chen chân tiểu tam ra nói nữa, thế giới này thật là kỳ diệu...
"Chị đại!" – Thấy Chu Tĩnh không nói gì, Tiểu Lục liền khẽ kéo vạt áo cô – "Nói gì đi chứ!"
Chu Tĩnh hoàn hồn.
Lúc này, cả bốn dãy lầu học đều có học sinh tụ tập trên lan can hóng chuyện, khu vực xung quanh cô và Đào Mạn bị chen kín không lọt nổi một cây kim, có người còn giơ điện thoại quay video.
Cảnh tượng khiến Chu Tĩnh như quay lại thời còn đi học — ngày ấy cô bước lên sân khấu nhận thưởng, ngực đeo khăn quàng đỏ, thầy cô cười rạng rỡ trao cúp, ân cần khích lệ… mà bây giờ, trước mắt lại là một màn đánh ghen.
Đường đường là một chị đại học đường, bên cạnh có một tiểu đệ yếu ớt và một cô em hung hăng hừng hực, nếu bây giờ mềm yếu, thể diện thuộc hạ mất sạch.
Nhưng phải phản đòn thế nào mới vừa mạnh mẽ vừa khí chất đây? Tát một cái? Đối phương là dân tán thủ. Lạnh lùng bỏ đi? Đám đông thế kia dễ gì thoát được. Đấu khẩu như Bạch Mạn Lị? Quá mất hình tượng.
Cái màn này phải xử lý sao cho ngầu đây? Đang cần gấp!
Nghĩ một lúc lâu, Chu Tĩnh mở miệng:
"Miss Daisy, cuốn này đúng là hợp với cậu đấy."
Đào Mạn đang ngạo nghễ chờ Chu Tĩnh đáp trả, không ngờ lại nghe câu này. Đám học sinh xung quanh còn chưa hiểu gì, nhưng mặt Đào Mạn lập tức tái mét.
《Miss Daisy》là một tiểu thuyết tiếng Anh khá kén người đọc, nhân vật chính là một tiểu thư quý tộc bề ngoài thanh tao cao quý, thực chất lại ganh tỵ, hám danh, cùng lúc qua lại với ba người đàn ông.
Công ty của Chu Tĩnh làm về xuất nhập khẩu, từng có một nữ thần của phòng nhân sự ngày nào cũng mang cuốn đó theo. Một hôm cô rảnh rỗi vào hiệu sách mua đọc thử, kết luận: cuốn sách này đúng là tam quan vặn vẹo, phê phán nhân vật nữ chính rất sâu cay. Vừa nãy thấy Đào Mạn cầm sách, Chu Tĩnh liền nhớ lại nên nói vậy.
Đào Mạn bị nghẹn họng không nói nổi lời nào.
Có lẽ đã quen với kiểu "vừa gặp đã đánh" của nguyên chủ, bây giờ Chu Tĩnh đổi phong cách khiến cô ta không kịp xoay chuyển, cứ thế ngẩn người.
Chu Tĩnh thầm nghĩ, đúng là mấy học sinh giỏi đọc sách riết đâm ngu. Cuốn đó đã nhỏ, lại không có bản dịch, học sinh thì bận học, ai rảnh mà đọc sách ngoài giờ? Đọc sách tiếng Anh càng hiếm hơn, thành ra không ai hiểu Chu Tĩnh đang nói gì. Nhưng thấy mặt Đào Mạn biến sắc, mọi người lập tức móc điện thoại ra tra Google.
Đào Mạn còn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nữ sắc lạnh vang lên ngoài đám đông:
"Chu Tĩnh, em đang làm gì đấy?"
"Diệt Tuyệt tới rồi!" – Đám học sinh nhốn nháo tản ra như chim vỡ tổ, Bạch Mạn Lị vỗ vai Chu Tĩnh: "Tĩnh ca, em đi trước đây, chị cố lên!" Rồi chuồn mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!