Trường Trung học Dục Đức là một ngôi trường nổi tiếng ở thành phố H. Không chỉ vì nó là trường trăm năm tuổi, không chỉ vì là trường trung học trọng điểm cấp quốc gia, lại càng không chỉ vì hầu hết thủ khoa, á khoa của kỳ thi đại học toàn tỉnh thậm chí toàn quốc đều xuất thân từ đây, mà quan trọng hơn cả là trường này đi đâu cũng kéo theo đề tài.
Học sinh được chia làm hai loại rõ ràng: hoặc là có tiền, hoặc là có tài. Có tài thì vào lớp chuyên, có tiền thì đút tiền vào lớp thường, ai về nhà nấy, không ai cản đường ai. Báo chí toàn quốc không ít lần chỉ trích trường Dục Đức là mẫu hình giáo dục nhồi nhét điển hình, nhưng mặc kệ dư luận có rùm beng đến đâu, nhà trường vẫn phớt lờ. Vì sao à? Vì họ có thành tích thi đại học để nói chuyện.
Ngay cả phòng y tế của trường cũng phải sang xịn hơn người, ít nhất là được xây dựng đàng hoàng, bác sĩ cũng chia cấp bậc.
Ngoài phòng y tế, một bà bác trung niên mập mạp mặc áo blouse trắng rộng thùng thình đang vừa gác chân vừa bóc hạt dưa, vừa xem phim thần tượng trên iPad, nữ chính thân hình mảnh mai bay nhảy như chim yến, còn nam chính thì chân dài tít tắp, hai người tình tứ mặn nồng.
Điều hòa đặt ngoài phòng, trong phòng vẫn hơi nóng. Trên giường cạnh cửa sổ, một nữ sinh tóc nhuộm vàng đang ngồi, mu bàn tay vẫn còn kim truyền nước, hai tay đang vò đầu bứt tóc điên cuồng. Tóc vốn đã khô xơ do tẩy nhuộm quá nhiều, bị cô vò đến dựng ngược cả lên, trông chẳng khác nào chổi sắt cọ nồi.
Nội tâm của Chu Tĩnh lúc này thực sự là sụp đổ.
Cô chỉ gọi một cú đến tổng đài Thiên Đường thôi mà, tỉnh lại đã thấy mình biến thành một nữ sinh cấp ba trường Dục Đức—tên cũng là "Chu Tĩnh".
Cả một buổi chiều, Chu Tĩnh cố gắng chấp nhận thực tế này, nhưng chẳng có tí tác dụng nào. Tới giờ cô vẫn không dám tin vào mắt mình.
Không lẽ tổng đài Thiên Đường gửi nhầm người rồi? Không thể vì trùng tên trùng họ mà giao đại như vậy chứ? Đây là lừa đảo, là giao hàng sai đơn, tôi phải đánh giá một sao!
Cô muốn được đầu thai lại từ đầu, từ phôi thai cũng được, trứng với tinh trùng cũng chấp nhận. Chứ vừa mở mắt đã biến thành nữ sinh cấp ba, mười mấy năm tuổi thơ đi đâu hết rồi? Nhảy tập kiểu này thì biết theo kịp tình tiết ra sao?
"Mẹ kiếp!" Chu Tĩnh buột miệng chửi một câu.
Ngay sau đó, bà bác sĩ béo mập ngoài kia đi vào, liếc thấy bình truyền gần hết, lẳng lặng rút kim khỏi tay cô, tiện tay đưa miếng bông nhét vào tay, lạnh như băng định quay người đi ra. Thái độ khó chịu tới mức Chu Tĩnh suýt nghĩ mình nợ tiền nhà bà này.
"Cô ơi…" Cô thử cất tiếng.
"Gì?" Bác sĩ trừng mắt mỉa mai: "Còn muốn sinh con nữa à?"
Chu Tĩnh: "…"
Bác sĩ quay đi, lẩm bẩm: "Bọn con gái bây giờ chẳng biết xấu hổ là gì, còn nhỏ tuổi đã đòi sinh con, đúng là giáo dục xuống cấp…"
Thời gian quay ngược về hai tiếng trước.
Chu Tĩnh giật mình tỉnh dậy trên giường bệnh, theo phản xạ sờ bụng mình, phát hiện bụng phẳng lì, lập tức la lớn: "Bác sĩ! Con tôi đâu? Con tôi mất rồi sao?"
Kết quả là, bác sĩ béo ù kia bước ra, với ánh mắt phức tạp và biểu cảm phong phú đến mức khiến người ta khó quên.
Hết hồi tưởng, Chu Tĩnh đau đầu ôm trán.
Có ai giải thích giúp tôi chuyện gì đang xảy ra không?
Ngoài kia, bác sĩ lại ló đầu vào: "Truyền xong rồi, cô có thể đi."
Đi? Đi đâu? Người tôi bây giờ không có thứ gì chứng minh thân phận, balô trên lưng mở ra toàn thấy bánh snack đủ màu, mỹ phẩm, gương, thuốc lá… Ồ, còn có quyển sách tiếng Anh ghi "Giáo trình lớp 11 trung học", trên bìa viết nguệch ngoạc hai chữ: Chu Tĩnh. Còn lại thì… hết.
Căn cứ vào đồ trong balô và mái tóc vàng khè trên đầu, có thể đoán được, cô "Chu Tĩnh" của trường Dục Đức này hút thuốc, uống rượu, trốn học—chắc chắn là học sinh hư.
Chu Tĩnh chỉ muốn quỳ. Cô sống hơn ba mươi năm, đi học thì là học sinh gương mẫu, đi làm thì là nhân viên gương mẫu. Giờ vừa chết một cái liền xuyên thành một nữ sinh hư, cô có cảm giác trời sắp sập tới nơi.
"Sao không có điện thoại vậy trời…" Cô sờ người một lượt, lục lọi lại cái balô da đen đính đầy hột lấp lánh, tìm mãi vẫn không thấy.
"Có điện thoại còn tìm được danh bạ chứ, chết tiệt, con bé Chu Tĩnh này là sát thủ cô độc à? Không để lại tí đầu mối nào luôn?" Chu Tĩnh tức tối ném cái balô xuống giường: "Chơi bố à!"
"Chị đại!" Một tiếng gọi vang lên từ ngoài cửa khiến Chu Tĩnh giật mình, tiếp đó một cậu nam sinh da trắng nõn, gầy nhom chạy vào, tay giơ điện thoại, nói: "Tan học là em đến ngay, chị không sao chứ?"
Chu Tĩnh nhìn cậu ta, suýt nữa thì ngất.
Tóc cô là vàng, cậu này còn cá tính hơn—tóc xanh lá cây! Trên người là áo thun xanh nõn chuối. Nhìn qua cứ như… rùa xanh đội nón lá.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!